Chap 20

116 18 5
                                    

{Xin Lỗi}

Khi Từ Khôn và Lập Nông rời đi, khi cánh cửa kia đóng lại, Justin biết rằng bản thân và những người còn lại đã hết đường lui rồi. Không. Chỉ có nhóc và Thừa Thừa.

"Chị, chị giết chết thằng này luôn đi! Cho nó ăn uống làm cái gì nữa?"

Một gã to con quát lớn.

Khiết Quỳnh một tay cầm khay đựng thức ăn, tay con lại cầm khẩu súng lục, chỉa thẳng vào cái miệng đầy râu của gã đó và nói:

"Chị giao việc cho em là ở đây chăm sóc thằng bé, là chăm sóc chứ không phải hù dọa hay mắng chửi. Vậy mà em đã làm gì? Em la thằng bé, em hù dọa chị sẽ sớm giết nó. . . Em làm sai ý của chị, bây giờ còn ở đây kêu chị giết người, hả?"

Khiết Quỳnh di chuyển từ từ khẩu súng đến gần sát cái cổ đầy sẹo của gã.

"Nhưng mà. . ."

"Bây giờ, biến ra khỏi đây."

Không đợi cho gã nói thêm câu nào, Khiết Quỳnh nghiêm giọng đưa tay cầm khẩu súng hướng ra ngoài cánh cửa chính của căn phòng tối om, lệnh gã to con đó phải biến đi tức khắc.

Đợi gã đi khuất, cô hạ tay, đặt khẩu súng xuống đất và từng bước bưng khay thức ăn đi về phía Justin đang co ro ngồi một góc.

"Justin, ăn một miếng đi em. Cả ngày nay em chưa ăn gì rồi."

Khiết Quỳnh nhẹ giọng nói.

"Tên lúc nãy nói đúng, sao chị không giết em đi?"

Justin nhìn khay thức ăn đang bóc khói thơm phức mà bụng nhóc kêu cồn cào. Nhưng nhóc ta nổi tiếng cứng đầu, cố gắng quên đi cơn đói mà vung chân đá văng khay thức ăn, cơm canh vươn vãi đầy mặt đất.

"Sao em không nghĩ trong thức ăn này có độc và chị muốn giết chết em?"

Khiết Quỳnh hỏi.

"Chị sẽ không giết em, vì em biết chị sẽ lôi kéo em như những người ngoài kìa. Rồi sau đó, em sẽ không còn đường lui."

Justin hai mắt trừng lớn, gân đỏ nổi lên từng cơn mà gằng giọng nói.

Khiết Quỳnh đưa tay nắm chặt lấy hai tay của Justin, cô dùng đầu ngón cái xoa xoa nhẹ lên mu bàn tay nhằm trấn an tâm lí đang bất ổn của nhóc:

"Chị sẽ không làm vậy với em đâu. Vì chị cũng là nạn nhân. . . Nhưng chị hứa sẽ tìm cách giúp em ra khỏi đây cùng với Thừa Thừa."

"Mà. . .chị nhốt anh Thừa ở đâu rồi?"

Nói đến Thừa Thừa, bây giờ anh ta đang sống chung với lũ người không khác gì mình cả. Nửa sống nửa chết, người thì la hét đòi ra ngoài, kẻ thì chán đời ngồi im một góc chờ ngày chết và Thừa Thừa cũng vậy. Từ khi nhận ra da và thịt của mình đang dần dần rã đi, anh không còn nghĩ đến hôm nay ăn gì, trời đẹp hay không, nên tìm trò gì để trêu Justin tiếp đây nữa.

Nhìn sang kẻ chán đời y như mình, Thừa Thừa thử bắt chuyện:

"Người anh em, nhìn cậu thế này chắc hồi đó đẹp trai lắm ha?"

[Khôn Nông/Thừa Hạo] Raced With ZombiesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ