Rồ ga, xẹt một chút vọt ra ngoài. Nếu không phải đã ôm chặt, Lộc Hàm thật muốn lảo đảo một chút.
Nếu như nói từ khi theo Thế Huân chuyện có thể làm cho Lộc Hàm vui vẻ trong lòng, đại khái chỉ có chuyện ngồi sau xe môto của hắn.
Làm tình loại chuyện này có chết cậu cũng không thừa nhận là mình tự nguyện.
Ở trong dòng xe chạy qua lại, nhìn cảnh sắc bị bỏ lại xa xa đằng sau, tuy rằng nguy hiểm, nhưng lại có một loại khoái ý tự nhiên mà sinh ra. Đối với theo đuổi tốc độ, có thể là rất nhiều người đàn ông từ lúc sinh ra đã mang theo bản năng này.
Thế Huân yêu thích xe môto, so với làm tình còn thích hơn.
Thời điểm nghe hắn nói như vậy, Lộc Hàm thầm nghĩ: Vậy lúc cậu cương lên, nhìn xe môto rồi quay tay không phải tốt hơn à!
Thế Huân còn nói tiếp: Cậu cũng giống như môto của ông đây, mỗi ngày ông đây đều muốn cưỡi cậu!
Lộc Hàm tức giận đến muốn thổ huyết.
Tại cửa hàng thức ăn nhanh trên đường mua hai phần sandwich đóng hộp, Thế Huân một đường lái đến khu ngoại thành, dừng lại ở một cửa hàng sữa chữa.
Một bên tháo mũ xuống một bên vội vội vàng vàng đi vào trong sân: "Trần ca! Xe đã tới chưa?"
Thoạt nhìn như là người quen, người trong sân nhìn thấy Thế Huân đều cười cười chào hỏi.
"Tiểu tử thối, con mẹ nó mày lại trốn học!"
Từ bên trong phân xưởng có một người đàn ông cao lớn đi ra, há mồm liền mắng Thế Huân.
"Anh họ, cũng ở đây à?" Thế Huân cũng không tức giận, cười hì hì kéo Lộc Hàm lại đây, ôm vai giới thiệu với gã: "Đây là anh họ của tôi – Nghệ Hưng Anh họ, này là người của em, anh thấy cần phải tránh."
Khuôn mặt của Nghệ Hưng cũng không khác Thế Huân là mấy, nhưng mà thân thể có thể hơn gần gấp đôi.
Trên dưới quan sát Lộc Hàm một trận, Nghệ Hưng một thân lệ khí làm cho cậu sợ đến run rẩy.
Nghệ Hưng mạnh mẽ khoét mắt liếc nhìn em trai một cái: "Mày đi gieo vạ cho người tốt rồi."
Quay người vừa đi vừa lầm bầm, mẹ nó thời này là như thế nào vậy, thằng nào cũng muốn đi làm cái mông của đàn ông.
Lộc Hàm thật muốn tìm một khe nứt mà chui vào.
Cậu bị Thế Huân làm chuyện này đã quá rõ ràng rồi sao?!
"Này là người của tôi", lúc Thế Huân giới thiệu mình với người khác cũng nói như vậy sao! Vì cái gì lại lập tức nghĩ đến phương diện kia! Thế Huân lẽ nào cũng đã nói với toàn thế giới là "Tôi đã làm Lộc Hàm" sao?!
Lộc Hàm quả thực muốn hận chết Thế Huân.
"Tiểu Huân sao?"
Trên quần áo công sở đều là dầu máy, một người đàn ông cười híp cả hai mắt thò đầu ra.
"Nhá, dẫn theo bạn nhỏ nữa sao?"
"Trần ca!" Tuy rằng so với Thế Huân lùn hơn nửa cái đầu, nhưng có thể thấy Thế Huân tôn kính gã còn hơn cả anh họ của mình.
![](https://img.wattpad.com/cover/265174758-288-k927863.jpg)