Mọi người đang rộn ràng tổ chức tiệc mừng. Hôm nay, Giám Đốc Tiêu đi găp đối tác để ký một hợp đồng quan trọng. Ký xong hợp đồng này, lợi nhuận mà Tiêu Chiến mang về công ty sẽ là không kể hết. Tiếng tăm của công ty cũng sẽ được khẳng định thêm, bồi đắp thêm trong thương trường. Tiêu Chiến cũng sẽ giành thêm được sự tin tưởng của Chủ tịch Vương và Phó Tổng Hàm. Hợp đồng này, anh nắm chắc phần thắng trong tay, nên sáng nay trước khi đi anh đã dặn mọi người chuẩn bị tiệc đợi anh về ăn mừng.
Vương Bảo phụ mọi người sắp xếp bàn ghế. Lòng cậu vô cùng ngưỡng mộ Giám đốc Tiêu. Lại vô cùng nôn nao chờ anh về. Cái Vương Bảo mong muốn nhìn thấy nhất chính là cái dáng vẻ vui mừng, chân bước theo nhịp của anh.
"Tiệc hôm nay hủy giúp tôi. Xin lỗi mọi người. Mọi người đã vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm. Tôi sẽ giải thích với mọi người sau."
– Tin nhắn của Giám đốc Tiêu này mọi người. – Thư ký Hạ hốt hoảng cầm điện thoại chạy đến thông báo.
Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc. Sáng nay anh ấy còn tự tin, mạnh dạn dặn mọi người chuẩn bị tiệc mừng sao giờ lại thành ra thế này? Trước giờ, những chuyện mà Tiêu Chiến chắc chắn thì tất nhiên sẽ không bao giờ làm mọi người thất vọng. Tài năng của anh ấy khiến mọi người rất tin tưởng. Thế nhưng, hôm nay, ngoài ấy, anh đã xảy ra chuyện gì?
Thư ký Hạ liên tục gọi cho Tiêu Chiến, nhưng anh không nghe máy. Một tiếng đồng hồ trôi qua, trời ngoài kia cũng đã bắt đầu tối, thức ăn đã nguội lạnh mà Giám đốc Tiêu thì vẫn tuyệt nhiên không một hồi âm. Anh lặng thinh trước mọi cuộc gọi, mọi tin nhắn mọi người gửi cho anh. Tất cả đều lo lắng cho anh. Không biết trong buổi gặp hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì để Tiêu Chiến không quay về công ty, không một lời giải thích. Chỉ để lại một tin nhắn như thế rồi biến mất. Mọi người buồn bã dọn dẹp ra về. Lòng không khỏi lo lắng cho Giám đốc Tiêu.
"Đã có chuyện gì vậy Giám Đốc Tiêu?"
Vương Bảo soạn tin nhắn rồi đắn đo, không biết có nên gửi cho Tiêu Chiến không. Giờ này đã gần 9 giờ tối, mọi người cũng đã về hết. Chỉ còn lại mình cậu ngồi đây nửa muốn mặc kệ đi về, nửa lại rất muốn biết Tiêu Chiến ở đâu, đang thế nào và đã xảy ra chuyện gì.
Mân mê chiếc điện thoại, vô tình ngón tay cậu chạm vào nút gửi. Âm thanh báo tin nhắn đã được gửi và đối phương đã nhận khiến cậu hoảng hốt "mình làm gì thế này?"
10 phút trôi qua, Tiêu Chiến không hề hồi âm. Vương Bảo bắt đầu cảm thấy như ngồi trên đống lửa. Con người điềm đạm này sao lại thế? Sao lại khiến người khác, khiến nhân viên của mình lo lắng?
"Anh đang ở đâu đấy? Có chuyện gì? Anh không thể im lặng như thế được. Chúng ta có thể cùng nhau giải quyết."
Tin nhắn thứ hai được Vương Bảo soạn rất nhanh và gửi đi không chút đắn đo. Cậu thật sự không còn bình tâm mà kiên nhẫn chờ đợi nữa.
Lại 5 phút trôi qua. Bao nhiêu đó thôi cũng khiến Vương Bảo cảm thấy rất lâu. Như thể đã hằng giờ trôi qua. Như thể có ai đó bóp chặt dòng chảy của thời gian, giữ lại. Sốt ruột, cậu trực tiếp gọi cho Tiêu Chiến. Bên kia từng âm thanh đổ dài mà không có người nghe máy. Một lần, hai lần, ... rồi năm lần. Vương Bảo chỉ muốn đập nát cái điện thoại này. Ngay lúc đó, tin nhắn đến: "Cậu gặp tôi được không? Tôi đang ở quán bar X."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] Vô Đề
FanfictionNếu vì yêu mà phải rời đi, sao không cùng nhau cố gắng thêm chút nữa. HE