Phần 30

699 53 0
                                    


Sự tĩnh lặng cùng mùi thuốc sát trùng làm cậu chán ngấy. Sau mấy tháng ròng rã trong bệnh viện, dù quá nửa thời gian là cậu hôn mê, Nhất Bác vẫn cảm thấy ngán ngẩm. Phòng hồi sức không cho thân nhân vào, nên rồi cậu sang phòng Tiêu Chiến. Ngồi cạnh giường, nằm lấy bàn tay anh lành lạnh, nhìn ngắm khuôn mặt tái nhợt của anh, cậu bắt đầu cảm nhận được cảm giác của người ngồi cạnh giường bệnh chờ người thân tỉnh lại là như thế nào. Một thứ cảm giác khó tả, nó là hỗn hợp của niềm tin, hy vọng, lo âu cùng với hoang mang.

"Thì ra, khi người nằm đó là mình với đủ loại dây cắm vào người và đủ loại máy móc xung quanh, anh đã lo lắng thế này đây. À không, lo gấp bội chứ. Vì hiện tại, anh nằm đó chỉ với mỗi sợi dây truyền dịch, hơi thở đều đều, nhẹ nhè như ngủ thế kia thôi mà tim đã thắt lại, đau đến nhường này. Vậy thì, lúc đó, anh sẽ đau gấp vạn lần. Đúng không anh?"

Nhất Bác cứ thế nắm chặt lấy bàn tay anh, mắt ngân ngấn nước. Cậu thầm trách anh sao cố chấp thế, sao bướng bỉnh thế, sao cứ nhất định bỏ mặc bản thân như vậy? Dẫu người anh cho máu là mẹ cậu đi nữa, cậu vẫn muốn trách anh. Trách anh trong nỗi bất lực.

- Cậu ta thế nào rồi? - Chủ tịch Vương bước vào phòng, khẽ giọng hỏi.

- Ba ... Anh ấy vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ bảo truyền hết bình dịch này sẽ phải thêm một bình nữa. Anh ấy bị kiệt sức.

- Uhm. Dẫu sao, bên phòng mẹ con cũng không cho chúng ta vào. Nên con cứ ở đây với cậu ấy. Lúc nào mẹ con tỉnh lại, ta sẽ cho người sang báo. – Ông đưa tay vỗ lên vai cậu.

Nhất Bác gật đầu rồi không nói gì thêm, cứ thể lẳng lặng đứng dậy kéo lại chăn cho anh, nhìn lên bình dịch truyền, rồi lại sốt ruột nhìn đồng hồ.

Chủ tịch Vương cứ thế nhìn con trai mình lo lắng cho Tiêu Chiến, ông nhắm chặt đôi mắt, ngửa cổ lên trời hít lấy một hơi thật sâu như thể dẹp bỏ đi tấm màn vô hình ngăn giữa ông và con trai. Ông cất lời:

- Ta đã dặn dò bác sĩ ở đây để mắt đến cậu ta. Con đừng lo quá. Cũng nên chú ý sức khỏe của mình. Đừng để cậu ta vừa tỉnh dậy thì đã phải đi chăm cho con.

Dứt câu, ông quay lưng bước đến cửa. Điều gì đó giữ chân ông lại.

"Hai đứa trẻ này, có phải bản thân mình đã quá khắt khe rồi không?"

- Khi nào cậu ta tỉnh lại, con chuyển lời của ta, bảo cậu ta về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Khỏe hẳn thì quay lại tập đoàn. Vị trí Giám đốc Dự án đó vẫn nên là của cậu ta.

Đoạn, ông bước thẳng ra khỏi phòng, để lại sau lưng đôi mắt ngạc nhiên của Nhất Bác.

--

Hàng mi dài khẽ hé, Tiêu Chiến mở mắt liếc nhìn xung quanh. Anh cảm nhận được cơ thể mình ê ẩm vì nằm lâu. Lờ mờ nhớ lại lúc bản thân cố chấp bảo vị bác sĩ kia cứ rút thêm máu từ anh. Một chút nhói nhẹ nơi mũi kim cắm và da thịt, cánh tay tê buốt đi, bàn tay đang bóp động lực để đẩy máu về phía dây dẫn mỏi nhừ. Và rồi, mọi thứ trước mắt tối sầm lại, tai không còn nghe rõ âm thanh, mắt không còn có thể gượng lên, mà cứ thế khép lại. Giây phút đó, người đầu tiên anh nghĩ đến là Nhất Bác. Anh nghĩ mình đã thấy được gương mặt cậu trong tích tắc ngay khoảnh khắc sắp ngất đi đó.

[BJYX] Vô ĐềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ