Phần 31

649 52 1
                                    

Tiêu Chiến tay lạnh toát đi theo sau Nhất Bác đến phòng bệnh của Vương phu nhân. Tâm trạng anh là một chuỗi liên hoàn những hỗn loạn không thể sắp xếp, không thể giải bày. Trốn tránh được ngần ấy thời gian, vừa đối mặt lại, vừa nhiệt tình hiến máu, vừa ngất đi tỉnh dậy, Chủ tịch Vương đã triệu hồi anh. Là họa hay là phúc bản thân anh có giỏi cỡ nào cũng suy đoán không ra. E rằng, chỉ có ba phần phúc, còn lại họa vẫn sẽ đến. Vì sao ư? Chẳng phải lần trước vợ chồng ông đã quá rõ ràng với anh hay sao? Anh chăm sóc Nhất Bác, cậu vừa tỉnh, anh còn ngay cửa chưa rời đi họ đã vội vàng phủ nhận anh. Ông cũng thà để con trai mình đau khổ mà quên đi anh. Một mực chối từ anh. Anh cũng đã hứa, khi cậu tỉnh lại, anh sẽ rời đi. Vậy rồi sao? Anh chấp niệm không buông, cuồng vọng không bỏ, đoạn tình chưa dứt cứ thế bồi đắp thêm, cứ thế bên cậu.

Cố chấp trước đây không phải là bản tính của anh. Anh luôn là người làm chủ bản thân rất tốt, đong đếm rất tốt. Luôn là người biết cái gì nên giữ, cái gì nên buông, lúc nào nên tiến, lúc nào lùi. Nhờ đó, bao cuộc chiến trên thương trường anh luôn chiếm ưu thế. Nhưng từ khi yêu cậu, ở bên cậu, và sau bao nhiêu bi thương anh và cậu cùng nhìn đối phương trải qua, thì quả thật anh ngày càng cố chấp. Cố chấp quyết định ở bên cậu, cố chấp không buông bỏ nhu tình trong lòng. Bởi anh hiểu ra rằng, đời này có được mấy lần tình sâu đậm đến nhớ nhung, da diết, rời một khắc mà dạ tưởng cả trăm năm.

Cũng có thể là vì yêu, vì ở cạnh và làm việc với nhau lâu, mà tính cố chấp đó từ cậu cứ thế âm thầm lây nhiễm sang anh. Anh nhớ có lần cậu đã từng nói với anh "điều gì đã quyết nhất định sẽ kiên trì mà theo đuổi". Anh giờ đây cũng vậy, tâm đã quyết bên cạnh cậu, nên kiên trì cố gắng, bỏ mặc tất cả phồn hoa kia không tham luyến. Chỉ sợ phần đời sau không có cậu bên cạnh chứ không hề sợ cuộc sống vất vả, khó khăn.

--

Nhất Bác cảm giác bước chân người bên cạnh chậm dần, có phần bị bỏ lùi phía sau. Cậu dừng lại, ngoái người nhìn, thấy anh mắt đăm chiêu, chân bước từng bước nhỏ chầm chậm. Cậu hiểu nỗi lo lắng đang cuộn trào trong lòng anh. Anh là người luôn lo nghĩ mọi chuyện chu toàn, bên cạnh anh, cậu chẳng bao giờ lo mình thiếu cái này, sót cái kia. Chỉ là, người càng nghĩ nhiều, lại càng khổ.

"Anh, em chỉ muốn sau này hảo hảo bảo hộ anh. Chỉ muốn nhìn anh vui vui vẻ chứ không phải đầy suy tư thế này. Sau này, mọi thứ cứ để em gánh vác lấy thay anh."

- Anh Chiến! Sao thế?

Anh bị cậu gọi ra khỏi những mông lung, đưa mắt nhìn về người anh thương. Người đứng đó, mắt hướng về anh, bao nhiêu ôn nhu tỏa hết ra bên ngoài.

- A, anh không sao. Chỉ là hơi căng thẳng một chút.

Nhất Bác bước về phía anh, nắm lấy tay anh, mắt vẫn không rời ánh mắt anh.

- Có em ở đây anh đừng lo. Có em ở đây, mọi thứ sẽ đều ổn.

Anh gật đầu, rồi cứ thế để mặc cậu dẫn anh vào phòng bệnh của Vương phu nhân. Ánh mắt đó cùng cái nắm tay như vừa tiếp thêm cho anh can đảm.

--

Vương phu nhân ngồi trên giường tựa lưng vào gối. Vết mổ vẫn còn khiến bà đau đôi chút, mày hơi nhíu lại. Chủ tịch Vương ngồi bên cạnh đang bàn luận gì đó thì ngưng hẳn khi Nhất Bác đẩy cửa bước vào. Cậu đặt túi thức ăn lên bàn:

[BJYX] Vô ĐềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ