Sau buổi tối Nhất Bác náo loạn phòng an ninh, kinh động đến cả hội đồng quản trị bệnh viện, không một ai dám nhắc đến chuyện đó. Sau ngần ấy thời gian lặng lẽ điều trị ngoan ngoãn, hiền lành, nay khí chất thiếu gia ngạo mạn, tổng tài quyền uy của cậu lại bộc lộ ra. Mọi người khúm núm trước cậu hơn, sợ làm cậu phật lòng mà ảnh hưởng đến lợi ích của bệnh viện. Cậu cũng bắt đầu gọi Phó Tổng Hàm đến bệnh viện thường xuyên hơn để theo dõi công việc trở lại và điều hành từ xa. Cậu cũng không còn thắc mắc về người dì của Phó Tổng Hàm, mà trông chờ Hàm ca mang đồ ăn dì nấu vào cho cậu. Thậm chí, đôi khi cậu còn vòi vĩnh món này món kia.
--
- Nhất Bác thế nào rồi ạ?
Tiêu Chiến vẫn đang loay hoay trong bếp dọn dẹp đống ngăn hộp Hàm ca mang từ bệnh viện về.
- Cậu ấy tốt rồi. Từ ngày anh bảo có bà dì nấu ăn rất ngon đến ở cùng. Mang đồ ăn ngon đến dỗ cậu ấy cũng dễ dàng hơn.
Tiêu Chiến cười hiền:
- Cậu ấy luôn thế. Không bao giờ từ chối đồ ăn. Đặc biệt, càng ngon, cậu ấy càng không phí phạm mà ăn cho hết.
- Ừm, tiểu Vương tin luôn cả chuyện anh có dì đấy bà dì Tiêu.
Hàm ca trêu Tiêu Chiến vài câu rồi lại nghiêm túc:
- Da dẻ cậu ấy hồng hào rồi. Chân đi cũng vững chắc rồi. Hôm trước, lúc anh đến, còn thấy cậu ấy lấy xe đạp của ai đó mà chạy quanh bệnh viện. Chỉ tội Lạc Lạc phải chạy theo cậu ta.
- Khỏe là mừng rồi. Bao giờ cậu ấy ra viện ạ?
- Nghe bảo vài hôm nữa.
- Nhanh thế sao? Việc em còn chưa bàn giao cho anh.
- Cậu nhất định phải đi sao?
- Em đâu có lựa chọn.
Gương mặt anh thấp thoáng nụ cười buồn.
--
Một chiều nào đó của ngày hè, trời cao xanh ngắt, vài gợn mây uốn lượn trên bầu trời thành hình vô định, vậy mà Tiêu Chiến lại nhìn ra một mớ ưu tư. Căn hộ này anh đã bán, tiền bên mua cũng đã chuyển đủ. Đợi anh dọn đi là người ta đến lấy nhà. Anh tiếc căn hộ này lắm chứ. Nó chứa biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn của anh. Từ thuở chân ướt chân ráo share phòng cùng bạn, anh đi làm gom góp mua trả góp căn hộ này. Lúc dọn về, nó chỉ là một căn hộ trống. Từng chút từng chút anh sắm sửa, trang hoàng thành như bây giờ. Đến cả những ký ức bên cạnh Nhất Bác, ngọt ngào có, cãi vã có, giận hờn có, hoan lạc có, góc nào trong căn hộ này cũng lưu dấu. Nhưng, nếu không bán nó, anh đi, Nhất Bác sẽ lại dọn về đây sống như đã từng. Anh thì không muốn. Chỉ hy vọng cậu mau quên anh đi, quên kỷ niệm của cả hai rồi an nhiên quay về nhà làm một thiếu gia được Vương chủ tịch và Vương phu nhân cưng chiều, làm một Vương tổng uy quyền, hô mưa gọi gió. Chưa kể đến việc, cậu chỉ vừa mới bình phục, vẫn cần có người chăm sóc.
Hàm ca đang phụ Tiêu Chiến đóng thùng tất cả các vật dụng cần thiết, quay sang hỏi:
- Đi rồi cậu định ở đâu?
![](https://img.wattpad.com/cover/265534706-288-k16703.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] Vô Đề
FanfictionNếu vì yêu mà phải rời đi, sao không cùng nhau cố gắng thêm chút nữa. HE