Từ ngày Vương thiếu gia nhận chức Tổng giám đốc, một tuần thì hết 4 bữa Tiêu Chiến bị gọi sang phòng Vương Tổng. Hôm thì muốn hỏi chuyện công ty, hôm thì là bàn dự án mới. Nhưng chẳng có hôm nào cậu ta nghiêm túc với những phần trình bày của Tiêu Chiến. Cậu luôn chen ngang anh bằng những câu hỏl như:
"Anh đã ngắm được vị tỷ tỷ nào chưa?"
"Các tỷ tỷ còn chạy theo anh không?"
"Hôm nay là đến tiểu ca ca phòng ban nào mời anh cà phê vậy?"
Anh cảm thấy mình bất lực và mệt mỏi với những câu hỏi như thế. Cảm thấy bản thân đang bị trêu đùa trong khi gương mặt của Vương tổng lại rất điềm nhiên như thể những câu hỏi đó được thốt ra một cách chân thành chứ không hề có ý trêu ghẹo. Bằng kinh nghiệm chinh phục bao nhiêu đối tác, anh luôn tìm ra cách đưa vị Vương Tổng này quay về chủ đề công việc nghiêm túc nhưng lại hiếm khi thành công. Vị Vương tổng trẻ tuổi này cứ thế vờn anh như một con sư tử đang vờn con mồi bé nhỏ, đáng thương trước mặt mình. Khiến nó muốn thoát, tưởng là thoát nhưng lại không thể thoát được. Lúc buông xuôi thì lại thấy đường thoát ngay trước mắt. Thật biết trêu ngươi.
—
- Vương tổng, cậu làm gì vậy? Đây là ...
- Đây là trúc phát tài. Tặng anh.
- Tặng tôi?
- Uhm, nghe nhân viên bảo anh là Thần Tài của công ty. Dự án nào đưa anh thì cũng thắng về một khoản lớn. Nên để trúc phát tài này cạnh Thần Tài như anh cũng đúng mà.
- Cậu lại như vậy rồi Vương Tổng.
Tiêu Chiến cảm thấy bản thân lại bị Vương Tổng trêu đùa. Gương mặt anh để lộ đôi phần không vui.
- Này, anh đừng trưng ra bộ mặt ấy được không? Thật ra, em nghe thư ký Hạ bảo anh rất thích mấy thứ đồ phong thuỷ. Vừa hay hôm nay em đi ra ngoài, được người ta giới thiệu nếu trưng chậu trúc này ở trong nhà hay bàn làm việc thì nó sẽ mang lại may mắn cho gia chủ. Nên cố ý mua tặng anh thôi mà.
- Hmm... cảm ơn Vương Tổng.
Cậu Vương nhoẻn miệng cười đẩy gò má lên cao. Ánh nhìn lại bắt đầu trở nên nghịch ngợm. Cậu đến đứng cạnh bên anh, một tay vịn vào lưng ghế anh đang ngồi, tay còn lại chống lên bàn, cúi thấp người xuống nhìn vào màn hình máy tính mà cất giọng:
- Để xem Giám đốc Tiêu của chúng ta đang lên kế hoạch như thế nào rồi.
- Vương Tổng, ngài dù gì cũng ko nên tùy tiện vào phòng tôi và đứng cạnh tôi trong tư thế này. Nếu cần thông tin gì cứ gọi tôi sẽ sang thẳng phòng ngài mà trình bày.
Vương Nhất Bác quay phắt sang, nhướng mày nhìn Tiêu Chiến:
- Là em muốn xem anh có cần em hỗ trợ gì không thôi. Tổng giám đốc quan tâm nhân viên mình là không đúng sao? Anh không cần mất tập trung như thế.
- Tôi? Mất tập trung? – Tiêu Chiến cười gượng – Không hề, tôi vẫn đang tư duy rất tốt đấy Vương Tổng.
Nhất Bác được nước lất tới, đưa mặt mình đến gần sát mặt Tiêu Chiến. Cậu cảm nhận được hơi thở có phần dồn dập của anh. Đôi má anh ửng đỏ. Cảm giác này quá đỗi quen thuộc. Vẫn đôi mắt này, đôi môi này, nốt ruồi này, anh vẫn đẹp như thế. Vẫn là mùi nước hoa đó. Cậu cố kiềm lại những cảm xúc đang bủa vây tâm trí kia, buông lời trêu:
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] Vô Đề
FanfictionNếu vì yêu mà phải rời đi, sao không cùng nhau cố gắng thêm chút nữa. HE