Quán bar X nằm trên con đường sầm uất nhất khu trung tâm, là nơi tiêu tiền của các vị doanh nhân thành đạt. Vậy nên nơi đây tự nó cũng có một đẳng cấp riêng. Đông vui, náo nhiệt nhưng lại không xô bồ, hỗn tạp. Không gian rộng nên mọi người luôn có được khoảng riêng tư, ánh đèn mờ ảo chỉ đủ để người ta nhìn được mặt người đối diện mình nhưng lại khá lịch sự dù là chốn ăn chơi. Khi Tiêu Chiến đến, Nhất Bác đã ở đó từ bao giờ.
Người con trai ấy ngồi tựa mình bên quầy bar, một chân gác lên thanh chắn chân ghế, một chân buông thõng theo chiều cao của ghế. Tay trái cậu đặt hờ hững trên đùi, tay phải đang đưa ly rượu lên môi. Bây giờ đây nhìn vào, cậu có 3 phần phóng đãng, 7 phần hảo soái với chiếc sơ mi trắng đã bung hết 3 hàng nút, đang ngửa cổ nuốt ừng ực cái thứ nước cay nồng vào cổ họng. Mắt Tiêu Chiến dừng ngay nơi yết hầu của cậu ta, nhìn nó chạy lên chạy xuống đưa từng ngụm rượu vào thực quản. Chợt nhận ra ánh mắt mình vừa rồi quá quái đãng, Tiêu Chiến vỗ trán lấy lại điềm tĩnh bước vào ngồi cạnh Nhất Bác.
- Tôi đến rồi.
Nhất Bác giơ tay ra hiệu cho nhân viên pha chế: "2 Blue Margarita". Anh chàng bartender nở nụ cười niềm nở, gật đầu trong khi đôi tay liếng thoắng tung hứng các thứ như một nghệ sĩ xiếc đang biểu diễn. Chẳng mấy chốc, 2 ly cocktail đã được cậu ta đẩy đến trước mặt 2 người. Nhất Bác cất giọng:
- Anh uống không quen nên dùng cocktail sẽ đỡ say hơn đấy.
Tiêu Chiến cầm ly lên nhấp cái thứ nước xanh lơ trong vắt kia. Mùi vị quả không tồi. Một chút mặn của muối rắc quanh miệng ly, một chút chua của chanh, và cay, thơm đặc trưng của tequila, tất cả cùng nhau tạo nên một cái cảm giác tươi mát, mới lạ trong miệng, không quá mạnh, không quá nồng, thơm mùi chanh nhưng lại rất đậm rượu.
- Vương Tổng, cậu hẹn tôi ra đây có chuyện gì?
- Anh còn nhớ tối hôm đó, ở đây, chúng ta đã xảy ra chuyện gì không?
- Hmmm... Tiêu Chiến bối rối, cảm giác mặt nóng bừng dù chỉ mới nhấp một ngụm nhỏ. Ký ức của hơn một năm trước từng chút một mơ hồ hiện ra. – Hôm đó, tôi say, cũng lâu rồi, tôi không nhớ gì cả.
- Anh hay thật đấy. Khi anh ngồi đây than trách, ai chạy đến an ủi anh? Ngay hôm sau anh ký được hợp đồng thành công, anh lại quên người đêm hôm trước.
- Lúc đó... lúc đó chẳng phải cậu đã kết thúc thực tập không đến công ty nữa, sao cậu lại biết chuyện hôm sau?
Vương Nhất Bác không vội trả lời. Cầm ly cocktail lên nhấm nháp, rồi nghịch ngợm cầm ly xoay hỗn hợp rượu bên trong:
- Thế anh nghĩ vì sao họ lại bỏ cái phúc lợi tốt thế kia từ bên công ty đối thủ để quay lại ký hợp đồng với anh?
- Tôi ...
- Anh nghĩ sao khi Bạch Diện Quân âm thầm nghỉ việc ngay sau khi anh ký được hợp đồng mà không một lời từ biệt?
Tiêu Chiến bỗng giật mình nhớ lại. Thật vậy, sau khi anh ký thành công hợp đồng lớn đó, thì 2 ngày sau Bạch Diện Quân cũng âm thầm nghỉ việc. Những chuyện này, làm sao Nhất Bác lại biết rõ như vậy?
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] Vô Đề
FanfictionNếu vì yêu mà phải rời đi, sao không cùng nhau cố gắng thêm chút nữa. HE