Đã một tháng trôi qua, vẫn không có chút tin tức gì từ Tiêu Chiến. Anh cứ thế bặt vô âm tính. Cậu cứ thế mải miết kiếm tìm. Sáng vào công ty giải quyết công việc. Chiều đến, cậu lại lân la đến các ngóc ngách để hy vọng được nhìn thấy anh. Có khi lại là gặp vài người thân tín mà cậu nhờ vả tìm tin tức của anh. Nhưng tiếc thay, tất cả chỉ là vô vọng. Giữa thế giới rộng lớn này, anh mất hút. Giữa thế giới này muốn tìm một người cố ý trốn tránh mình quả thật quá khó khăn.
Gia đình cậu bắt đầu lấy cớ Tiêu Chiến rời bỏ cậu để ép cậu vào cuộc hôn nhân sắp đặt với Lâm gia.
"Con thấy đấy, Nhất Bác! Cậu ta đối đãi với con như thế, bội bạc như thế, con lưu luyến làm gì?"
"Cái thứ tình cảm con ngưỡng mộ đó chỉ như làn khói. Quay về thực tại, sống đúng với con người thật của con đi."
Nhất Bác chán chường mệt mỏi. Cậu mệt với công việc vì giờ đây cậu phải làm phần việc của hai người. Cậu nhất định để trống cái ghế Giám đốc dự án không tuyển thêm ai, để lỡ anh quay về, nơi đây vẫn có chỗ cho anh. Cậu mệt mỏi với gia đình, với những lời trách móc anh Chiến mà cha mẹ cậu đổ vào tai mỗi khi cậu về nhà. Cậu mệt mỏi vì bị thúc ép hôn nhân. Lại mệt vì thiếu ngủ. Từ ngày anh rời đi, đêm nào cậu cũng thức đến gần sáng, đến khi cơ thể tự đình công mà thiếp đi. Ăn uống cũng qua loa, cậu gầy đi hẳn.
Cậu chối từ các cuộc gặp gỡ đối tác ngoài giờ, các cuộc vui bạn bè, dành toàn thời gian rảnh để đi tìm anh, tìm thông tin về anh. Và rồi, mỗi khi thất vọng, cậu lại đến căn hộ của anh. Thắp sáng đèn, cậu quét dọn cả căn hộ, giặt grap trải giường, cắm đại bó hoa mua bên đường vào bình, đốt tinh dầu và mông lung nhìn ra bên ngoài khung cửa. Lúc còn anh, căn nhà lúc nào cũng gọn gàng, tinh tươm, nay cậu thay anh chăm sóc ngôi nhà, đợi anh về. Hoặc giả, một ngày nào đó, khi anh ở ngoài kia cũng mệt mỏi muốn quay về như cậu lúc này, thì căn nhà cũng sẵn sàng cùng cậu đón anh.
Những ký ức của hai người vẫn quanh quẩn khắp căn nhà. Cậu nhìn đâu cũng ra bóng dáng anh. Lắng tai nghe đâu cũng ra giọng anh trong vắt gọi "Tiểu Bảo". Grap giường giặt bao nhiêu lần thì vẫn còn mùi của anh và đầy dấu ái ân. Cậu quyết định dọn hẳn về đây sống mặc cho cha mẹ cậu cấm cản thế nào.
—
Chiều thu buồn bã, anh rời đi tròn 3 tháng, cậu giấu mình trong một góc quán bar X nếm đi nếm lại vị cocktail năm đó, hết ly này đến ly khác. Tửu lượng cậu không tệ, nhưng tâm trạng không tốt lại khiến người ta dễ dàng bị say. Bao nhiêu hình ảnh trong quá khứ cứ thế kéo nhau ùa về. Nào là đêm Tiêu Chiến bị vụt mất hợp đồng ngồi đây khóc cùng cậu. Nào là đêm cậu hẹn anh đến đây để trêu đùa, đoạt đi nụ hôn của anh. Cảm giác còn nguyên vẹn, rõ ràng trong cậu. Chỉ là người nay không còn nữa.
Phó tổng Hàm thông qua vài người bạn mà biết Vương Tổng ngồi đây nốc rượu từ khi trời chập choạng tối đến giờ này đã chuẩn bị sang ngày hôm sau.
- Về thôi Vương Tổng.
- Hàm ca, anh biết Tiêu Chiến ở đâu không?
- Thôi nào, cậu hỏi tôi cả ngàn lần rồi đấy. Tôi không biết.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] Vô Đề
FanfictionNếu vì yêu mà phải rời đi, sao không cùng nhau cố gắng thêm chút nữa. HE