Theo tớ, tập này các cậu nên bật một bản nhạc lofi không lời nhẹ nhàng và vừa đọc vừa nghe nhé🎶
-------
1 tuần.Đã 1 tuần kể từ khi Xiao không còn nói chuyện với Hutao nữa rồi, cô như có một cảm giác rằng cậu ấy sẽ chẳng còn là bạn mình nữa, thay vào đấy thì chỉ là một cậu học sinh bình thường và trở lại với cuộc sống không màu như cũ.
Cô hối hận, nhưng cô không biết vì sao mình lại khiến cậu ấy phải lảng tránh mình nữa. Mặc dù không biết bao nhiêu lần Xingqiu an ủi, nhưng Hutao cũng chẳng cảm thấy khá mấy. Biết bao nhiêu lần tránh mặt nhưng tuy nhiên thì không một ai muốn nói ra điều mà họ thật sự đang suy nghĩ.
Trời dần tối, cô trở về nhà một mình trong sự thiếu vắng của một người nào đó, lí do mà cô đi bộ là vì muốn hít thở không khí trong lành, y muốn tận hưởng khoảnh khắc này một mình, cô chỉ muốn xả đi những nỗi buồn rồi để nó bay vào hư không.
Đứng trước chiếc cầu trong công viên, thật vắng vẻ tới ảm đạm, sự im ái khi cô nhìn vào dòng sông như chỉ muốn những giọt nước mắt ấy chảy ra mà thôi.
Chẳng phải cảm giác thật tội lỗi khi khiến người mình yêu quý không còn muốn nói chuyện với mình nữa? Chẳng phải thật đau thương khi người bạn ấy không còn muốn ở bên mình nữa?
Hutao im lặng và nhìn xuống dòng sông, dưới đấy chính là hình ảnh phản lại tâm hồn cô...một con người khác? Hay chỉ là hình ảnh phản chiếu? Giờ phải làm sao đây? Cô thật vô dụng....
" Hãy về đi Hutao, cậu ấy còn chờ..."
Hơ...?
Hutao ngẩng đầu lên, những chiếc lá cây phong bắt đầu bay theo cơn gió bạc, đúng vậy chỉ có êm dịu và nhẹ nhàng, nhìn chúng bay đi bay lại như đùa nghịch với nhau rồi từ từ rơi xuống hồ, có lạ biết mấy.
....
Y không nhận ra giọng nói này, không phải là một trong những người bạn cùng lớp, chẳng phải 2 vị thầy kia, chẳng phải anh mình, cũng chẳng phải...giọng của Xiao.
" Tôi biết chuyện của cậu, tôi hiểu cái cảm giác đấy, cái cảm giác mà cậu đang phải gánh chịu hiện giờ..."
Mái tóc trắng tung bay trong gió, dưới ánh chiều le lói đấy, khuôn mặt của người ấy dần hiện ra, từ những hình ảnh ấy mà lộ ra một bản tính lạnh lùng của nhân vật bí ẩn này.
" Tôi là Kazuha, chắc cậu cũng đã từng biết tôi." Cậu nhóc có mái tóc trắng nói.
" Kazuha? Tớ không rõ..." Hutao trả lời trong sự bối rối.
" Hà, có thể cậu không nhớ nhưng đối với tôi thì nó rất rõ."
Một khoảnh khắc yên lặng bao chùm cả không gian, cô đưa tay lên cằm suy nghĩ. Về cậu ta, cô cũng chẳng rõ đã gặp cậu ấy bao giờ, chẳng rõ là cậu này có từng là khách hàng của mình không nữa...
Không...hình như mình đã từng...
---
Cách đây nửa năm, ngoài trời hôm đấy mưa vô cùng to, lớn tới mức mà không thể nhìn rõ thứ gì ngoài đường. Trong lúc đang chán nản không biết làm gì, cô bỗng chợt nghe thấy tiếng động ở dưới nhà.
BẠN ĐANG ĐỌC
🌸Đoá Hoa Thứ 520 |Genshin Impact|♥️
Fanfiction🌸 Cặp chính: Huxiao - 魈桃 🌸Tôi chưa biết khi nào đoá hoa ấy sẽ nở... Nhìn được nụ cười nhỏ của em cũng đã đủ khiến tôi hạnh phúc... Vài lúc tôi chỉ muốn nhìn em rồi dõi theo những giây phút ấy mà thôi. Và nếu em có tính hoặc phải rời xa tôi... ... ...