- Sao Đường Chủ mãi chưa thấy về nhỉ, đã hơn 13 giờ trưa rồi.
- Nếu tính từ lúc cô ấy chạy đi tới bây giờ là đã khoảng hơn 5 tiếng đồng hồ rồi, không lẽ cô ấy vẫn ở lại bệnh viện sao.
Đúng vậy, cũng đã hơn 5 tiếng kể từ khi Hutao rời khỏi nhà rồi, đó là một khoảng thời gian tương đối là dài so với mấy cái lần mà nàng hay chạy đi chơi hoặc tới thăm ai đó, ai ai thì cũng quen với cái quãng thời gian ra ngoài của y rồi, nhiều nhất thì cũng chỉ tầm dưới 4 tiếng là cùng.
Chả lẽ cô xảy ra chuyện gì sao?
Đến nỗi hôm nay Childe đến nhà của y để giúp cô nhưng cũng phải bồn chồn, anh đã gọi hơn chục cuộc nhưng cũng chả có hồi âm gì.
- Chết tiệt, em sao vậy Hutao...? - Anh lầm bầm trong cơn tức giận lẫn lo lắng.
Bầu không khí như trở nên trầm xuống vì chưa một ai có thể liên lạc với cô bé, lo lắng cũng có, sợ hãi cũng có, ai ai ở đây mặc dù vài lúc thấy cô ấy phiền phức, nhưng thực tế họ lại quan tâm tới cô vô cùng.
Childe cũng không khác gì bọn họ, y luôn mang trọng trách là một người anh của Hutao, yêu thương, giúp đỡ cô như ruột thịt, anh đã tự thề việc đấy trước khi ông nội của nàng mất. Việc không gọi được cho cô là một điều kì lạ, Hutao là người luôn bật chuông để trong trường hợp có ai gọi mà nghe, vậy mà giờ đây y như bặt vô âm tín.
Và điều mà Childe không muốn cũng đã đến.
Đó cũng là khoảnh khắc mà anh nhìn thấy cơ thể đầy vết thương của Hutao, đến nỗi mà nàng còn chẳng đứng vững được nữa, lúc đấy anh vụt chạy ra phía nàng mà đỡ y trong lo lắng và sợ hãi, khoảnh khắc mà nàng dựa vào anh cũng là lúc đôi mắt nàng khép lại.
------------------------
--------------------
------------------
----------------
---------------
- Con bé sao rồi?
- Đường Chủ bị thương khá là nhiều nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ là những vết thương ngoài da thôi. Nghỉ ngơi khoảng vài ngày là đỡ ấy mà.
Người anh nghe vậy cũng chỉ biết thở dài trong nhẹ nhõm rồi đặt đĩa cháo lên bàn mà y vừa mới làm, sau đấy bác sĩ cũng rời đi mà để lại anh với người em còn đang nằm trên giường. Đó là khi anh tự trách bản thân, trách tại sao bản thân đã quá chủ quan mà để nàng đi một mình.
Anh biết khi ấy có nhận được thông tin là cô tới bệnh viện nhưng chỉ vì tin tưởng nó sẽ an toàn cho nên...anh đã không đi theo để bảo vệ nàng.
Anh luôn biết cách mà Hutao phòng thân, cô là một học viên đặc biệt trong học viện, mà những học viên ấy thì luôn được đào tạo những kĩ năng để có thể đối kháng trước những trường hợp sẽ xảy ra. Được gọi là những kĩ sĩ bảo vệ trường, anh đã luôn tin rằng y có thể phòng vệ bằng thanh Trượng Hộ Ma mà nhà trường phát, nhưng tuy nhiên hôm nay nàng lại vứt nó ở nhà.
Và chỉ vì thế nên cô mới thành ra thế này chăng?
Anh như căm hận những kẻ đã gây nên chuyện này cho Hutao, tới những người em ruột thịt của anh khi nãy còn gọi điện tới nhà của nàng để hỏi thăm tình hình, những giọng nói trẻ con nhưng chứa đầy sự căm hẫn với kẻ đã làm "người nhà" của chúng bị thành ra như này.
BẠN ĐANG ĐỌC
🌸Đoá Hoa Thứ 520 |Genshin Impact|♥️
Fanfiction🌸 Cặp chính: Huxiao - 魈桃 🌸Tôi chưa biết khi nào đoá hoa ấy sẽ nở... Nhìn được nụ cười nhỏ của em cũng đã đủ khiến tôi hạnh phúc... Vài lúc tôi chỉ muốn nhìn em rồi dõi theo những giây phút ấy mà thôi. Và nếu em có tính hoặc phải rời xa tôi... ... ...