Mặt trời dần lặn và lặn, những tia sáng nhè nhẹ lấp ló từ phía chân trời kia cũng chỉ còn một chút và một chút nữa thôi. Đó cũng là lúc mà ánh vàng của hoàng hôn vụt tắt, nhường chỗ cho quả cầu trắng bạch kim mà ta gọi là mặt trăng.
Và đó cũng là lúc mà ánh đèn sân khấu nhường chỗ cho bóng tối bao phủ, nhưng vẫn có chút ánh sáng nhè nhẹ từ phía góc của căn phòng.
Đệm trong không gian là tiếng đàn du dương.
Chàng trai gẩy từng nốt, từng nốt đàn, đôi mắt khe khẽ nhìn về phía cây đàn ghita. Y thở một hơi nhẹ mà đánh nốt khúc cuối của bài, rồi viết tiếp những nốt khác lên giấy.
- Nà, Xiao. - Venti nói.
- Sao vậy? - Ngón tay vẫn mân mê viết.
- ...
- Cậu có vẻ bận bịu nhỉ? - Tên ca sĩ khẽ cười mà đi tới liếc qua bản nhạc, cậu thấy thế cũng chẳng nói gì mà vẫn tiếp tục viết nhạc.
- Mà, viết cho ai đây? - Y cố phá tan bầu không khí nhưng sau đấy bị cậu lườm cho phát khiến cậu cũng run té người.
Cậu vội vàng xin lỗi trong khi Xiao thì chẳng có vẻ quan tâm lắm. Cái bầu không khí yên tĩnh ấy lại dần trở lại như bao thời gian trước, cái tính kì cục của "hắn" lại kiểm soát không gian xung quanh lại lần nữa rồi.
Venti chả hứng thú lắm, đồng thời cũng lo cho cái thằng nhóc này nữa nên y đành phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
- Ôi Xiao, phải bao giờ tôi mới đỡ cái thân này đây? Dù gì cũng phải tự lo cho bản thân đi chứ? Nhìn coi, môi cũng khô lại vì thiếu nước rồi đây này. - Nói vậy mà chàng thiếu niên có đôi mắt vàng ấy bỗng đưa ngón tay lên môi, và đúng như những gì Venti nói, môi của cậu cũng bị khô lại từ bao giờ mất rồi.
Tới nỗi mà cậu cậy nhẹ qua thì da môi cũng có thể bị chảy máu luôn.
- Thấy chưa, cứ cúi đầu vào làm việc nhiều mà sức khỏe giờ cũng thành thế nào rồi đây này.
Venti thở dài chán nản mà đi tới kệ để lấy nước, chiếc kệ thì cũng không có mới mẻ lắm vả lại còn sắp cả một đống đồ ở trong đấy nữa, cho nên có rơi thì cũng chuyện bình thường. Y chỉ nhớ là lúc nãy có để chai nước uống dở lẫn với đống nước chưa mở.
Giờ mới là khó, y phải đi coi từng cái nắp chai một để tìm xem cái nào đã mở. Hoặc cậu có lẽ sẽ lấy bừa một chai nước mới nhưng cái chỗ nước này có giá của nó cả.
Cạch.
Tiếng đàn ghita đặt nhẹ xuống đất chỉ vang lên một tiếng trầm bên trong nõ, như cái tâm trạng ủ rũ hiện giờ của cậu vậy. Xiao gấp tờ giấy vào chiếc kẹp phai lại rồi để lên ghế. Sau đấy thì cho cây đàn của mình vào túi.
Có lẽ "ca làm thêm" của cậu cũng xong rồi chăng?
Cậu suy nghĩ, khi thấy trời còn chưa tối hẳn vì mới có chưa tới 5 giờ.
- Đâu ta...à đây rồi...! Ô-Ối...!!! - Nhưng vừa cầm lên thì cậu vô tình làm rớt, và thế quái nào rơi vào túi xách của thằng bạn mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
🌸Đoá Hoa Thứ 520 |Genshin Impact|♥️
Fanfiction🌸 Cặp chính: Huxiao - 魈桃 🌸Tôi chưa biết khi nào đoá hoa ấy sẽ nở... Nhìn được nụ cười nhỏ của em cũng đã đủ khiến tôi hạnh phúc... Vài lúc tôi chỉ muốn nhìn em rồi dõi theo những giây phút ấy mà thôi. Và nếu em có tính hoặc phải rời xa tôi... ... ...