"Không thể nào!" Lưu Chương la lên một cách thích thú "Cậu cũng tới Fukuoka sao? Có khi nào chúng ta cùng tới vì một thương vụ không?"
"Anh đánh giá cao tôi quá." Lưu Vũ mỉm cười, trong đôi mắt đen không gợn lên chút sóng "Tôi chỉ tới để du lịch thôi, nhưng dù sao thì cũng chúc anh may mắn với chuyến công tác của mình nhé."
Lưu Chương chống tay lên mặt, gật đầu tiếc nuối
"Thì ra là vậy." Nói rồi, hắn tinh nghịch nháy mắt với anh "Cảm ơn lời chúc của cậu, tiểu Chương, tôi đã linh cảm được thắng lợi của mình ở phía trước rồi đấy."
Lưu Vũ bật cười, làm cả gương mặt nhỏ nhắn của anh như sáng bừng lên trong ánh nắng.
Xinh đẹp thật đấy. Lưu Chương cảm thán. Rồi lặng lẽ thở dài.
Được rồi, đã đến lúc để thú nhận rồi, có lẽ hắn thực sự không hợp với những sinh vật đẹp đẽ như thế này. Thật ra ông trời không hề tác hợp cho hắn với anh bạn nhỏ, duyên số chỉ là xác suất trùng hợp nhỏ nhoi và Lưu Chương chỉ là một kẻ tình cờ va phải nó. Bởi vì, thật sự rất buồn đấy, từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới bây giờ, đây là lần đầu tiên có người khiến Lưu Chương liên tiếp thất thủ như thế này!
Không có ý xúc phạm, nhưng anh bạn nhỏ cùng tên với hắn này, thật sự quá lạnh lùng rồi!
Chuyến bay từ Paris-Charles-de-Gaulle tới Nhật Bản đã hoàn thành được nửa chặn hành trình của mình, trong khoảng thời gian ấy, ngoại trừ tiếp viên hàng không, anh bạn nhỏ phía đối diện này chính là người duy nhất mà hắn nói chuyện. Nhưng mặc cho sự cố gắng của Lưu Chương khi phải liên tục tìm chủ đề để bắt chuyện với anh bạn nhỏ, bằng một cách thần kỳ nào đó, chủ đề của hai người đều chết ngắc ở câu thứ ba.
Không phải nói quá đâu. Thật sự là câu thứ ba đấy! Thậm chí còn khách sáo và tiêu chuẩn hơn cả mấy mẫu câu in trong sách tham khảo của bọn học sinh tiểu học nữa cơ.
Nhưng không phải Chương Chương không cố gắng! Là anh bạn nhỏ không chịu phối hợp có được không?
Chương Chương đã khóc rất to đấy!
Anh bạn nhỏ có vẻ đề phòng hắn quá. Nhưng oan uổng thật sự, hắn chỉ đang cố kết bạn với cậu thôi mà!
Tất nhiên, dẫu cho độc thoại của Lưu Chương có phong phú tới mức nào, ngoài mặt hắn cũng chỉ nở nụ cười thân thiện và điềm nhiên nhất của mình với Lưu Vũ, tỏ ra hoàn toàn không quan tâm tới sự xa cách của anh bạn nhỏ.
Lưu, không bao giờ đầu hàng, Chương nghiêng cổ trong vô thức, bắt đầu nhàm chán nhìn xung quanh để tìm chủ đề mới.
Được rồi, khoang hạng nhất rất sang trọng, đồ ăn cũng rất phong phú, dẫu không phù hợp với khẩu vị của hắn lắm, nhưng đẹp mắt và khá ổn so với một hãng hàng không thông thường, kể ra thì mấy cái này hắn cũng đã nói hết rồi.
Lưu Chương là người gốc Hoa, Pháp chỉ là chốn dừng chân ngắn của hắn trong chuyến thương vụ lần này, Nhật Bản là điểm đến tiếp theo, anh bạn nhỏ cũng đã biết hết.
Nhưng nơi mà Lưu Chương nghĩ hắn sẽ chỉ dành chừng vài ba ngày ở trụ sở chính, Fukuoka, để nhận dự án rồi sẽ ngay lập tức lên đường cho chuyến hành trình tiếp theo, có lẽ là ở Việt Nam, thì không thể nói ra được. Bởi vì để tìm cơ hội nói chuyện với anh bạn nhỏ, thì cứ phải nhấn mạnh vào sự trùng hợp mà Lưu Chương đã đem ra làm lí do cho sự xuất hiện của mình thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[INTO1 × Lưu Vũ] l' échec et mat
Fanfiction"Tôi muốn giam cầm em, vấy bẩn em, kéo em cùng xuống địa ngục trầm luân của dục vọng." "Em là takane no hana của tôi, là đoá hoa mà tôi mãi không thể với tới." "Đừng chạm tới giới hạn cuối cùng của tôi, vậy thì tôi sẽ để em tiếp tục sống yên ổn." "E...