Chương 208: Nói tiếng người đi!

581 38 0
                                    

Chương 208: Nói tiếng người đi!

Tháng mười tới, nhiệt độ ngoài trời càng tăng cao, nhiệt độ lên tới gần 60°, nếu như ra ngoài đường không cẩn thận để bị té, cũng có thể bị mặt đất nóng rực làm cho bỏng da.

Giờ con người càng ngày càng khó có thể chịu đựng, bởi vì trời quá nóng mà rất nhiều người không muốn ra ngoài, dù có ra ngoài cũng không thể ở lại lâu dưới ánh mặt trời.

Cũng bởi vì như vậy mà sau lần đầu tiên phát nước, Mộ Nhất Phàm ngoan ngoãn ở trong tòa cao ốc Mộ thị vài ngày, ngoài chơi với con trai ra, còn duyệt thư góp ý và tố cáo của mọi người để chấn chỉnh lại nội bộ cao ốc Mộ thị.

Nhất là với bên nhà ngoại của Triệu Vân Huyên, bởi có rất nhiều người tố cáo họ hết ăn rồi lại nằm, từ đó tiến hành xử phạt nghiêm trọng, cho họ đi quét dọn nhà vệ sinh trong cao ốc, hơn nữa, nếu quét dọn không cẩn thận, sẽ không có cơm ăn.

Mọi người biết được chuyện, đều thầm khen ngợi cách làm này, thành thử người của Triệu gia có tức cũng không dám nói cái gì.

Mộ Nhất Phàm cứ nghĩ Triệu Vân Huyên sẽ đi bênh vực cho nhà ngoại của mình, nhưng anh chờ mãi, vẫn không thấy Triệu Vân Huyên tìm tới cửa gây chuyện.

Thế nhưng lại xảy ra chuyện Mộ Nhất Hàng bị thương.

"Đại thiếu gia, nhị thiếu gia lại bị Chiến Nam Thiên đả thương rồi." Có binh lính báo lại.

Mộ Nhất Phàm chau mày lại: "Sao lại bị đả thương? Giờ nó đang ở đâu, thương thế có nghiêm trọng không?"

Anh mới thành thật nói cho bố biết quan hệ của mình với Chiến Bắc Thiên được mấy ngày, giờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như bố anh biết Mộ Nhất Hàng lại bị Chiến Nam Thiên đả thương, nhất định sẽ phản đối anh qua lại với người nhà họ Chiến.

"Nhị thiếu gia đang ở phòng y tế."

Mộ Nhất Phàm bế con trai đi tới thang máy, lúc thang máy đóng lại, liền lấy điện thoại vệ tinh ra gọi cho Mộ Duyệt Thành.

Đến khi anh đi tới phòng y tế, trông thấy bác sĩ Chu đang khám cho Mộ Nhất Hàng.

Mộ Nhất Phàm nhìn Mộ Nhất Hàng đang hôn mê, tiến lên trước hỏi: "Bác sĩ Chu, tình hình em trai tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ Chu nhíu mày: "Tôi cũng không rõ lắm."

"Không rõ lắm là sao?"

"Cậu ấy không giống thụ thương, mà ngược lại giống như bởi thăng cấp dị năng thất bại mà rơi vào hôn mê, nói chung, tôi khám toàn thân cho cậu ấy, ngoài việc ở sau gáy bị cháy ít tóc ra, không có bất kỳ vết thương nào."

Mộ Nhất Phàm chau mày lại: "Ý của ông là, bởi trong lúc nó thăng cấp, bị người ta quấy rầy nên mới rơi vào hôn mê?"

"Có lẽ là như vậy, tôi không phải dị năng giả, chỉ nghe người ta nói trong quá trình thăng cấp dị năng không được để bị quấy rầy, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng."

"Ông kiểm tra thêm cho nó đi."

"Được."

Để không quấy rầy bác sĩ, Mộ Nhất Phàm ra khỏi phòng y tế, anh trông thấy năm người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi trên ghế, sắc mặt sáu người tái nhợt, đôi môi không chút huyết sắc, ánh mắt mắt cũng vô thần, dường như bị kích thích không nhỏ, hơn nữa, quần áo trên người lấm lem và rách rưới, dường như vừa phải chạy trốn chết.

Anh đi tới hỏi: "Lúc mọi người đi cùng Mộ Nhất Hàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghe thấy tiếng hỏi, một người đàn ông ngồi trong đó lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn Mộ Nhất Phàm, miệng lẩm bẩm: "Đáng sợ quá, đáng sợ quá."

Mộ Nhất Phàm chau mày lại: "Cái gì đáng sợ cơ?"

Người đàn ông kia dùng sức xoa mặt: "Bởi nhị thiếu gia thăng cấp nên bọn tôi dừng lại trong một thành trấn một thời gian, sau đó gặp Chiến Nam Thiên, Chiến Nam Thiên thấy nhị thiếu thăng cấp, không nghĩ ngợi gì mà dùng dị năng tấn công tới, ba dị năng giả trong đội chúng tôi, vì bảo vệ nhị thiếu gia mà đã chết trong tay Chiến Nam Thiên."

Mộ Nhất Phàm hỏi: "Những lời cậu nói là thật sao?"

Viền mắt người đàn ông ửng hồng: "Nếu tôi dám lừa đại thiếu gia nửa chữ, sẽ không được chết tử tế."

Mộ Nhất Phàm nhìn anh ta không giống như đang nói dối, lại hỏi: "Trông mọi người nhếch nhác như vậy bởi vì Chiến Nam Thiên sao?"

Người đàn ông lắc đầu: "Chúng tôi biết mình không đánh lại Chiến Nam Thiên, liền dẫn theo nhị thiếu gia đang tập trung thăng cấp bỏ chạy, dọc đường nhị thiếu gia bị Chiến Nam Thiên đuổi theo rồi bắn dị hỏa trúng ót, sau đó đột nhiên nhị thiếu gia bị hôn mê. Người trong đội vì không muốn Chiến Nam Thiên làm tổn thương nhị thiếu gia, bèn để mấy dị năng giả lại ngăn Chiến Nam Thiên truy sát, những người còn lại đưa nhị thiếu gia đi."

Nói đến đây, sắc mặt anh ta càng thêm tái nhợt: "Nhưng trên đường quay về thành B, chúng tôi gặp một nhóm tang thi cao cấp, bọn chúng đuổi tận giết tuyệt chúng tôi, mà chúng tôi lại không phải đối thủ của chúng, sau đó, một đội dị năng giả vốn một trăm mười ba người, giờ chỉ còn lại mấy người chúng tôi."

Nữ dị năng giả ngồi bên cạnh nghe tới đây, đứng bật dậy, kích động nói: "Bọn chúng thật tàn nhẫn, không chỉ lấy tinh hạch trong óc dị năng giả, còn ăn thân thể dị năng giả, ăn từ ngón tay ăn xuống, giống như gặm chân gà, chúng say sưa cho vào miệng nhai, thật ghê tởm, thật đáng sợ, bọn chúng còn cười điên cuồng, giống như kẻ điên, điệu cười ấy thật kinh dị."

Nam dị năng giả ngồi bên cạnh nhớ lại tình huống khi ấy, không nhịn được mà rùng mình một cái.

"Chúng tôi được sự giúp đỡ của những dị năng giả khác, nên mới có thể dẫn theo nhị thiếu gia trở về." Một dị năng giả trong số đó thống khổ ôm đầu nói.

Mộ Nhất Phàm thấy họ vừa trải qua một kiếp nạn, vẻ mặt nếu không bi thương thì cũng là kích động sợ hãi, bèn cho họ quay về nghỉ, có chuyện gì, đợi nghỉ ngơi ổn rồi bàn sau.

Anh lấy điện thoại vệ tinh ra gọi cho Chiến Bắc Thiên: "Tình yêu à, thằng nhỏ nhà anh lại đánh nhau với thằng nhỏ nhà em."

Chiến Bắc Thiên: ".........."

"Lần này làm loạn nghiêm trọng lắm, anh nói xem, liệu hai thằng nhỏ nhà chúng ta còn có thể chung sống 'hạnh phúc' bên nhau không?"

Chiến Bắc Thiên bất đắc dĩ nói: "Nói tiếng người đi."

"Chiến Nam Thiên lại tới gây sự với Mộ Nhất Hàng, có bị thương nghiêm trọng không thì em không biết, em chỉ biết Chiến Nam Thiên ra tay ngay lúc Mộ Nhất Hàng thăng cấp dị năng, giờ Mộ Nhất Hàng đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường kìa."

Mộ Nhất Phàm hết sức sầu não: "Vất vả lắm hai nhà mới biết chuyện của chúng ta, bố em cũng mới có thể mềm lòng với chuyện của chúng ta, nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện như vậy, liệu có phải Chiến Nam Thiên không muốn chúng ta ở bên nhau, nên mới cố ý làm như vậy không?"

Anh đổi tay cầm điện thoại, đoạn nói: "Em đang nghĩ xem không biết có phải kiếp trước Chiến Nam Thiên có hận thù gì với Mộ Nhất Hàng, cho nên kiếp này tới báo thù không, nếu không, sao mỗi lần Chiến Nam Thiên gặp Mộ Nhất Hàng thì đều ra tay tấn công như vậy."

Chiến Bắc Thiên nghe vậy, trong đầu hiện lên một suy nghĩ: "Ban nãy em nói gì, nói lại đi."

[II/HOÀN][DM] ĐỆ NHẤT THI THÊ - KIM NGUYÊN BẢONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ