Chap 7: Được nhặt về.

1.2K 166 12
                                    

Lờ đờ mở mắt dậy, trước mặt Akira bây giờ không phải là biển hay là trong một chiếc thùng gỗ.

Mà bây giờ trước mặt cậu đang là một không gian trắng xóa, khắp người cậu đều bị băng bó, đã thế còn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.

Akira ngồi dậy nhìn xung quanh mới xác định được đây là phòng y tế hoặc bệnh viện. Akira bước xuống giường đi loanh quanh trong phòng.

Bản tính tò mò của cậu lại trồi dậy, Akira bước lại cánh cửa gần đó rồi mở ra, một dãy hành lang xuất hiện trước mắt cậu. Akira bước dọc theo dãy hành lang, ra tới một cái sân rộng lớn, cậu thấy một đoàn người đang chạy bộ, bên phía khác thì đang luyện kiếm.

Akira không để ý tiếp tục đi khám phá cái nơi kì lạ này, cậu đi lung tung một hồi thì trước mặt cậu bổng có một cái cửa lớn, không nói gì bước vô thử.

Đi được vài bước nhìn lên thì thấy một đám người kì lạ. Một ông già có râu thắt bím đã thế còn cho con chim đội lên đầu, thêm một ông ngồi nhai bánh gạo mà cười như đúng rồi.... Còn 3 thành phần đỏ, vàng, xanh đằng kia thì tạm thời bỏ qua.

" Xin lỗi đã làm phiền...!? " Akira.

Akira từ từ đóng cửa phòng rồi rón rén đi ra khỏi phạm vi nguy hiểm.

" Đứng lại...!!! " Sengoku.

Nghe thấy tiếng người cậu vội tăng tốc, Sengoku vừa bước ra đã không thấy bóng dáng cậu đâu.

" Ne~~ Chuyện gì thế ngài Sengoku " Kizaru.

" Đứa nhóc đó tỉnh rồi " Sengoku.

" Oh~~ Vậy sao " Kizaru.

" Còn ở đó mà sao với trăng...!!! Mau đi bắt nó về " Sengoku.

" Vâng~~ " Kizaru.

Kizaru dùng năng lực của trái Pika Pika no Mi để đuổi theo một đứa nhóc. Hèn, chỉ một chữ hèn, ta khinh... Đường đường là đô đốc sao không chạy bộ, chỉ đuổi theo một thằng nhóc có cần thiết phải dùng năng lực không.

" Aokiji sao ngươi còn ở đây...?! " Sengoku.

" Ngài kêu tên khỉ vàng chứ đâu kêu tôi " Aokiji.

" Cũng phải có trách nhiệm chút đi chứ, tên nhóc đó là do ngươi mang về đấy " Sengoku.

=== Hồi tưởng ===

Khi Aokiji đang ung dung đạp xe trên con đường băng thì bỗng hắn thấy một cái thùng gỗ. Không để ý nhiều hắn định đi qua, nhưng khi nghe có tiếng động trong cái hộp Aokiji liền quay xe lại xem.

Hắn mở cái hộp ra, bên trong là một đứa trẻ sở hữu gương mặt trời ban, gương mặt ấy không khác gì một bé gái, nhưng trên gương mặt xinh đẹp ấy lại có những vết trầy xấu xí. Bé ấy sở hữu một làn da mềm mại và trắng nõn, nhưng trên làn da ấy lại có một vài chỗ đang rỉ máu, nặng nhất là vết bị súng bắn ở cổ chân, những vết thương cũ trên cơ thể cũng đã bị rách ra... Tình trạng phải nói là cực kì tồi tệ.

Aokiji vội vàng để bé lên chiếc xe đạp, một mạch phóng tới Tổng bộ hải quân. Nhưng nói gì thì nói, từ chỗ hắn đến Tổng bộ ít nhất cũng phải 2 ngày.

( Đn One Piece) Khát Vọng Hạnh PhúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ