d. dulce

7K 582 76
                                    

tui đổi ami mười chín tuổi nha.





lại một ngày mưa. không quá to chỉ lâm râm nhè nhẹ, em đã thức từ lâu nhưng vẫn cuộn tròn trong chiếc chăn bông hưởng thụ những bản hòa ca mà cơn mưa mang đến.


gã tối qua muốn ngủ một mình nên em ngủ phòng riêng của mình. hôm qua trông gã tệ lắm, chẳng có chút sắc lạnh hay dữ tợn của mọi khi. không ngờ bên trong lớp vỏ bọc cứng cỏi đó lại là một 'đứa trẻ' đầy bi thương chồng chất. vì nhìn thấy được khoảng nội tâm đó của gã mà em không muốn thoát khỏi gã nữa, chỉ muốn kề cạnh để ôm những đau thương kia chữa lành.


hôm nay, em sẽ nấu một bữa ăn toàn những món gã thích và mong rằng việc này sẽ giúp gã thấy tốt hơn. canh rong biển, kimchi, thịt, và một ít vitamin cho buổi sáng. mọi thứ đã xong xuôi.


*cốc...cốc*



*cốc...cốc*


- jungkook, em nấu đồ ăn xong rồi. anh dậy chưa?

đáp lại tiếng gọi của em là khoảng im lặng khá lâu. em không dám xông vào vì tôn trọng quyền riêng tư của gã, chỉ lẳng lặng đứng ngoài cửa một lúc để xem gã có mở cửa không, nhưng tiếc thật, năm phút rồi vẫn chỉ có em cùng cánh cửa nâu sẫm khô khan.


em không muốn gã phải ăn đồ đã nguội vì vậy nên 'cạch' tiếng chốt cửa vang lên, đưa đôi mắt qua khe nhỏ em thấy một vài lon bia lăn lóc dưới sàn, và đôi dép của gã cũng chẳng nằm ngay ngắn trên kệ.

em mở cửa rộng hơn một chút. bây giờ không thể dùng từ 'một vài' mà đúng hơn là 'rất nhiều' lon bia, bãi hỗn chiến không còn là những chiếc dép nữa. bàn ghế, quần áo, những bức hình đều ngổn ngang dưới sàn. còn gã đang say giấc trên giường. gã đã uống chúng suốt đêm qua sao? điên mất thôi sao gã lại tự hành xác mình như thế chứ. em thở dài rồi dọn dẹp lại đống hỗn độn trước mặt.


đôi mắt nheo lại vì tiếng ồn ào chẳng rõ, gã không thể ngủ được vì tiếng em đẩy bàn quá to.

- anh dậy rồi sao? anh uống được hết đống này cũng hay thật.

-...


- anh vệ sinh cá nhân đi, em nấu bữa sáng toàn mấy món anh thích đấy. nhanh lên nhé, không đồ ăn sẽ nguội mất.


gã không đáp chỉ im lặng đứng dậy lê bước nặng nề vào nhà vệ sinh.






- anh ăn đi, thịt này em thái không quá dày, như ý anh muốn đấy. đây là bông cải xanh xào với ít nấm và thịt bò.





đôi đũa thoăn thoắt gắp thức ăn cho gã, từ bao giờ mà thức ăn đã xếp chồng cao trong chén của gã.

- tôi không phải người khổng lồ, gắp gì mà lắm vậy?

- em xin lỗi nhưng anh ăn nhiều vào sao chỉ gắp có tí tẹo thế.

gã đánh mắt xuống đồ ăn trên bàn, đôi tay gắp chúng cho vào miệng đến khi khoang miệng được lắp đầy, hai bên má phồng ra thì gã mới thôi.

- s...shao..dừa lòng...trưa?
( sao dừa lòng chưa?)

đồ ăn trong khoang miệng quá nhiều khiến câu nói của gã thật buồn cười. hai bên má phòng ra thật đáng yêu, giống một đứa trẻ ba tuổi ham ăn đến độ cho tất cả vào miệng. nhưng nhìn kìa, đồ ăn dính cả vào mép môi. từ bao giờ mà jungkook lại đánh mất sự bình tĩnh và từ tốn của một quý ông thế kia? nhưng không sao vì em thích cách cư xử này của gã, nó khiến cả hai không có khoảng cách với nhau, cứ vô tư vui buồn với nhau như hai đứa trẻ trong ngôi nhà 'bánh kẹo'.









Tàn dương nơi tro bay | Jeon JungkookNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ