Chương 1: Để tôi chăm sóc anh ấy

3.4K 247 43
                                    

La gia bị bắt rồi, nghe nói họ đã buôn lậu ma túy rồi bị cảnh sát tóm gọn, kết cục có lẽ không tốt lắm đâu. Người La gia rất tàn độc, sống vô nhân đạo, đối xử với người khác chính là gà chó không bằng, hạ nhân trong La gia có người nào lành lặn? Không tàn phế thì cũng phát điên.

Trên rất nhiều các trang báo và kênh thông tin đều đang đưa tin tức La gia trong một đêm sụp đổ, buôn bán ma túy với trữ lượng lớn, tội này đúng là khó mà sống sót. Lăng Duệ mệt mỏi tắt ti vi, đưa tay day trán. Mới tuần trước hắn còn thấy La gia xuất hiện trên báo chí về việc từ thiện tích đức, nay lại thấy họ gắn với ô danh buôn lậu, đúng là cuộc sống, cái gì cũng không biết hết được.

Lăng Duệ kéo lại áo blouse trắng trên người, nhanh chân bước ra khỏi xe. Quản gia đi theo hắn, từ tốn nói, "Cậu chủ, hôm nay trời có lẽ sẽ lạnh lắm, mang theo áo khoác đi."

Lăng Duệ nhìn trời, ngẫm nghĩ một lát, gật đầu. Quản gia nhanh tay đưa cho hắn kiện áo dày, Lăng Duệ xoay người bước lên xe, chậm rãi chạy đến bệnh viện.

Làm bác sĩ thật ra cũng không nhàn rỗi mấy, chạy đôn chạy đáo giành mạng sống từ tay tử thần, liều mình kéo về biết bao sinh mệnh, hễ có người gọi tên đều phải chạy qua ngay, không được chậm trễ, thời gian đối với họ mà nói thì chính là kẻ địch tàn nhẫn nhất.

Lăng Duệ xoa trán, môi hơi mỉm cười, thật ra cũng không phiền mấy, hắn cảm thấy công việc này mang lại rất nhiều niềm vui, thậm chí là nhẹ lòng. Nhìn bệnh nhân mà mình cứu sống khoái lạc vui vẻ, hắn liền nhịn không được vui mừng một chút.

Sống như vậy mới đáng chứ.

Thời điểm Lăng Duệ bước đến bệnh viện, hắn vốn định sẽ đi về phòng làm việc thì bất ngờ nhìn thấy một đám y tá đang tụ tập ngoài cửa phòng, nói chuyện rất náo nhiệt.

Lăng Duệ nhíu mày, bước đến cất giọng hỏi, "Chuyện gì vậy? Sao không đi làm việc?"

"Bác sĩ Lăng?" Nữ y tá có chút ngoài ý muốn hô lên, Lăng Duệ nhăn mày, hơi liếc mắt nhìn vào căn phòng bệnh sau lưng bọn họ.

Không có ai.

"Bác sĩ Lăng, anh mau vào xem đi."

Nữ y tá chậc lưỡi, tỏ vẻ bất lực.

Lăng Duệ nhìn cô, nữ y tá thở dài tiếc hận, nói.

"Bên trong là người hầu của La gia, lúc anh ấy được đưa đến đây thì tình trạng không được tốt cho lắm. Cả người trên dưới đâu đâu cũng là vết roi, còn có vết đánh dữ tợn của vật nặng. Nhìn vào thật sự rất xót xa."

Nữ y tá nói tiếp, "Cứ nghĩ như vậy đã đủ thảm rồi sao? Không đâu, sau khi anh ấy được bác sĩ sơ cứu, tình trạng nguy kịch vừa qua, thì bọn tôi mới phát hiện đầu óc anh ấy không được bình thường. Nói cũng phải, chịu hành hạ tàn bạo như vậy, ai sẽ bình thường đây?"

"Cô đang nói ai vậy?" Lăng Duệ hỏi, nữ y tá chỉ vào phòng.

"Là người ở phòng bệnh này, anh ấy thật tội nghiệp, hình như đã chịu tra tấn rất lâu đó, thương mới thương cũ đều có đủ, La gia đúng là không phải người, sao có thể tra tấn người ta thành ra như vậy."

〖FULL〗Đi Vào Tim Người Tự BếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ