Lăng Duệ trằn trọc suy nghĩ cả một đêm, hắn không biết mình đã làm gì khiến Vương Việt không vui. Lần này, y phản ứng thật sự rất quyết liệt. Sau khi chia đôi giường, Vương Việt không hề có ý định xâm phạm hay lấn lướt. Lăng Duệ đã thử kéo gối ra, thế nhưng sau khi Vương Việt tỉnh lại, mắt thấy chiếc gối đã bị dịch chuyển, y liền chồm người dời nó lại vị trí cũ, sau đó an ổn ngủ tiếp.
Lăng Duệ nặng nề lăn qua lăn lại, hắn muốn ôm Vương Việt, nhưng người kia chán ghét hắn như vậy. Lăng Duệ cũng lực bất tòng tâm, khổ não cả đêm, sáng hôm sau, hắn không khỏi thức trễ hơn mọi ngày.
Hôm nay là chủ nhật, Lăng Duệ không cần dậy sớm đi làm. Vả lại hôm qua hắn phẫu thuật thâu đêm, vốn định sẽ dùng cả ngày hôm nay chỉ để ngủ bù. Vương Việt hiếm khi dậy sớm hơn hắn, y biết Lăng Duệ mệt mỏi suốt đêm nên cũng không muốn làm phiền. Sau khi ngoan ngoãn vệ sinh cá nhân, Vương Việt liền bước xuống lầu phụ giúp Từ quản gia.
Từ quản gia có thói quen cắm hoa trang trí nhà cửa, chỉ là sau khi phát hiện Vương Việt bị dị ứng, ông liền từ bỏ sở thích tao nhã này, chuyển sang sưu tập bình hoa có giá trị.
Vương Việt tự biết mình đụng đâu đổ đó, mắt thấy Từ quản gia đang chăm chỉ lau đi lau lại bình hoa với các kiểu dáng tinh xảo, y ngoan ngoãn ngồi cạnh góc ghế, lẳng lặng nhìn ông làm việc. Bây giờ, y cảm thấy vô cùng áy náy, hôm qua lừa gạt ông rằng mình đã đi ngủ, sau đó lại lén lút mở cửa nhà. Vương Việt bối rối véo nhẹ vạt áo, hai mắt chớp chớp không biết có nên thành thật hay không.
"Tiểu Việt có gì muốn nói sao?" Từ quản gia rất nhanh đã nhận ra sự khác thường, ông mỉm cười cất bình hoa vào ngăn tủ, sau đó trở lại ghế, ngồi cạnh Vương Việt. Vương Việt hoảng loạn cào nhẹ lòng bàn tay, cánh môi mím chặt không dám mở miệng.
Từ quản gia cũng không gấp gáp, ông biết để Vương Việt mở lời là rất khó. Nhưng ông không thể thúc giục, cũng không thể ngó lơ. Vương Việt là người nhạy cảm, bất kỳ thái độ nào của ông cũng có thể được y ghi nhớ, vì vậy Từ quản gia luôn tận lực thể hiện rằng mình rất quan tâm y, không muốn Vương Việt cảm thấy tổn thương.
Nhưng lần này hình như khác với mấy lần trước. Vẻ mặt này của y không phải là muốn nhờ cậy hay giúp đỡ, mà là đang áy náy. Từ quản gia rất giỏi nhìn thấu y, có lẽ là do Vương Việt không biết giấu giếm cảm xúc, hoặc có thể là do ông quá tinh ý, dễ dàng hiểu rõ người đang đứng trước mặt mình.
Vương Việt chưa từng làm chuyện gì xấu xa, hôm qua lỡ dại lừa gạt Từ quản gia. Tuy đó cũng không phải chuyện gì tày trời nhưng lại khiến y vô cùng bồn chồn. Vương Việt không thể chịu được nữa, rầu rĩ mở miệng.
"Gia gia, xin lỗi."
"Tiểu Việt xin lỗi vì cái gì?" Từ quản gia có hơi bất ngờ. Phải biết rằng từ trước đến nay, Vương Việt thật sự rất nhu thuận. Y chưa từng làm phật lòng ông, thậm chí là tỏ ý muốn giúp đỡ, khiến Từ quản gia vô cùng hài lòng.
Bây giờ nghe y xin lỗi, ông nhất thời không biết Vương Việt đang xin lỗi chuyện gì. Y mím môi cố gắng lựa lời, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn nói ra một câu vô cùng khó hiểu.
BẠN ĐANG ĐỌC
〖FULL〗Đi Vào Tim Người Tự Bế
De TodoThể Loại: BL, đô thị, nhẹ nhàng, công sủng thụ, dịu dàng bác sĩ công x mặc cảm tự bế thụ. CP: Lăng Duệ, Vương Việt. Tác giả: Hoa Diệc Vương Việt là một kẻ chịu nhiều bi kịch, từ khi sinh ra y đã phải sống nhờ vào đồng lương từ kẻ khác. Cuộc sống của...