Chương 10: "Cảm ơn."

1.3K 210 138
                                    

"Còn ngứa không?" Lăng Duệ kiên nhẫn gặng hỏi, sau khi nghe Từ quản gia nói Vương Việt bị dị ứng phấn hoa, phản ứng đầu tiên của hắn là chạy lên đây xem thử người kia có bình an hay không? Lăng Duệ cũng không biết tại sao bản thân lại để tâm tới y như vậy, có lẽ là do trách nhiệm hắn nhận về mình quá lớn, hoặc chỉ đơn giản là muốn bảo vệ người đã chịu ngàn vạn tổn thương kia.

Lăng Duệ khẽ thở dài, ôn nhu nhìn sâu vào đôi đồng tử đang cuống quít lảng tránh. Hắn cảm thấy Vương Việt rất đẹp trai, nhưng vẻ mặt tự ti trốn tránh của y đã khiến dung mạo anh tuấn đó trở nên cực kỳ nhút nhát, không tạo ấn tượng cho người khác.

Lăng Duệ nâng má y lên, môi mỉm cười, "Nếu anh khó chịu thì cứ nói với tôi. Tôi nhất định sẽ nghiêm túc lắng nghe."

Vương Việt giật mình, âm thầm đè nén tiếng hít thở dồn dập. Tựa như vừa nghĩ đến cái gì đó, Vương Việt không dấu vết cong môi, lần đầu tiên chủ động chạm vào tay hắn. Trong phút chốc, trái tim Lăng Duệ mạnh mẽ nhói lên một cái, hắn ngốc lăng nhìn khóe môi vẫn còn hằn lại độ cong nhẹ hẫng, nếu như không nhìn kỹ thì sẽ không thấy rõ.

Bàn tay lạnh lẽo nhút nhát sờ lên ngón tay thon dài đang nâng lấy má mình. Vương Việt khẽ nhìn Lăng Duệ, nhìn rất lâu. Hắn mong đợi nghe thấy thanh âm từ người đàn ông xa lạ này, trái tim căng thẳng đến mức quên cả hô hấp. Qua thêm mười lăm phút nữa, Vương Việt vẫn không chịu cất lên bất kỳ tiếng nói nào, y chỉ nhìn Lăng Duệ không rời mắt.

Tiếng hít thở đặc biệt rõ ràng, lẫn trong đó là sự đè nén khó nhận ra. Lăng Duệ phì cười, không nhanh không chậm hỏi.

"Sao lại nhìn tôi như vậy?"

Hắn đang đợi cái gì? Đợi Vương Việt chịu nói chuyện với hắn sao? Đợi Vương Việt cởi bỏ lớp vỏ vô hình, ngăn chặn bản thân y với thế giới bên ngoài.

Lăng Duệ từng chữa cho vô số bệnh nhân, từng kéo hàng vạn người khỏi tay thần chết. Hắn không chắc mình là chỗ dựa tinh thần bền chặt cho người nhà người bệnh, nhưng chắc chắn họ sẽ an tâm hơn phần nào khi thấy hắn cứu nguy.

Có lẽ Vương Việt cũng vậy, trong mắt y, Lăng Duệ chính là bến đỗ bình yên. Không hơn không kém.

Lăng Duệ che đi sự hụt hẫng nơi đáy mắt, ôn nhu nói, "Anh không nói cũng không sao, gật đầu hay lắc đầu là được rồi."

Bàn tay nắm lấy hắn đột nhiên siết chặt, Vương Việt cúi đầu nhìn xuống, nhẹ lắc đầu. Tuy không gian xung quanh chỉ văng vẳng giọng nói của một mình Lăng Duệ, nhưng nó lại bình yên đến lạ thường. Vương Việt thở đều nhắm mắt lại, suy ngẫm.

Ngay lúc Lăng Duệ nghĩ y sẽ không làm gì nữa thì Vương Việt đột nhiên lật tay hắn lại, chăm chú viết lên đó hai chữ.

Lòng bàn tay nhộn nhạo theo từng nét chữ của Vương Việt, hắn im lặng nhìn động tác vụng về của y, nghiêm túc chờ đợi xem Vương Việt đang muốn làm gì.

Năm phút trôi qua, Lăng Duệ vô thức bật cười.

Vương Việt viết lên lòng bàn tay hắn hai chữ.

"Cảm ơn."

Tuy có sai vài nét, cũng viết nhầm vài gạch nhưng Vương Việt vẫn kiên nhẫn viết đi viết lại, cố gắng để Lăng Duệ hiểu ý của mình. Từ nhỏ, Vương Việt đã không có điều kiện học hành, cũng không có đủ tiền đến trường như bao đứa trẻ khác. Y bước vào La gia làm công, cũng bắt đầu những chuỗi ngày bị đày đọa và ngược đãi. Tuy vậy, vào những ngày đầu Vương Việt rất chăm chỉ, tính cách của y được rất nhiều người yêu mến, trong lúc rảnh rỗi còn có người chịu dạy cho y vài con chữ đơn giản.

〖FULL〗Đi Vào Tim Người Tự BếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ