Dành tặng AnRainCiu :)
“Từ nay Jinhwan sẽ là quản lý mới của Bobby. Hai đứa chào hỏi nhau đi”, chủ tịch Yang sau khi gọi Bobby đến phòng mình thì thông báo rằng cậu sẽ có quản lý, dù sao thì chỉ còn hơn 3 tháng nữa là debut, nên có một người sắp xếp lịch luyện tập cũng như chăm lo về mọi thứ cho cậu.
Vừa mới nghe mình sẽ có quản lý, Bobby mừng ra mặt, cười tươi rói háo hức nhìn Jinhwan. Anh là một chàng trai còn khá trẻ, cùng lắm là hơn cậu 1, 2 tuổi gì đấy, nước da trắng bóc, người nhỏ xíu, bên má phải còn có một cái nốt ruồi hình trái tim ngộ cực kỳ. Khi Jinhwan nói, giọng nói ấm áp cùng nụ cười ngượng ngập của anh làm Bobby thấy có gì đó nôn nao.
“Chào cậu, tôi là Kim Jinhwan, 21 tuổi, rất vui được gặp cậu. Mong cậu giúp đỡ”, Jinhwan khiêm tốn gật đầu, đưa tay ra bắt tay Bobby.
“Hyung không cần dùng kính ngữ với em đâu, em nhỏ tuổi hơn mà”, Bobby cười hì hì trưng ra cặp răng thỏ huyền thoại của mình, nắm lấy tay Jinhwan lắc nhẹ. Mềm mại thật ấy! “Em là Kim Jiwon, hyung gọi em là gì cũng được, Bobby, Jiwon hay gì gì cũng được. Chúng ta sẽ làm việc với nhau thật tốt nhé!”
Một kẻ ngại ngùng, một người vô tư. Ngày ấy, có hai trái tim bắt đầu loạn nhịp.
~~~
Đã 3 tháng trôi qua, nhìn Jinhwan suốt ngày chạy tới chạy lui, vừa lo thức ăn nước uống cho mình, vừa phải bận bịu với những kế hoạch, chương trình cho debut concert, Bobby xót lắm. Mà Jinhwan làm việc rất tốt. Những ngày đầu, nhiều lúc Bobby nghĩ ai mới là quản lý của ai đây? Ngoại trừ nấu ăn ra, hầu hết mọi việc Bobby đều phải tự làm vì Jinhwan chưa từng có kinh nghiệm làm quản lý. Anh như một đứa bé cứ ngơ ngác trong thế giới đầy người lớn cùng những việc lạ lùng. Nhưng Bobby chưa bao giờ trách móc hay than vãn. Cậu còn thấy Jinhwan khi ấy thật dễ thương, trông rất buồn cười. Bây giờ thì có giao một trăm việc anh cũng sẽ giải quyết ngon ơ. Từ lúc có anh, ít ra cậu không phải mỗi đêm lại lủi thủi về KTX hay ăn cơm một mình nữa.
Concert lần này sẽ diễn ra tại hai nơi là Hàn Quốc và Nhật Bản. Jinhwan đặc biệt thông thạo tiếng Nhật nên cả tháng nay, tối nào anh cũng dành ra vài tiếng đồng hồ dạy cho Bobby. Bình thường, Jinhwan rất vui vẻ nhưng khi làm việc hoặc chú tâm vào cái gì đấy, anh sẽ trở nên rất nghiêm khắc. Đang ôn lại những câu giao tiếp mới học hôm qua, Bobby nằm dài ra bàn, nhắm mắt lại ngáy thành tiếng vờ ngủ. Chân mày Jinhwan nhíu lại, anh lấy thước gõ gõ ngay bên tai Bobby.
“Ngồi dậy và tiếp tục ngay đi, đừng giở trò con nít đó ra nữa”, Jinhwan đã quá quen với màn kịch cũ rích này của Bobby, ngày nào cũng như ngày nào.
Bobby không động đậy, Jinhwan lại gõ mạnh hơn. Tiếng cộc cộc chát chút nện vào tai Bobby, lôi cậu ngồi dậy. Bobby nheo mắt lườm Jinhwan, “Cho em nghỉ một ngày thôi, hôm nay thôi không được sao?”
“Fan Nhật của em rất đông, em phải chăm chỉ học để nói thành thạo thì mới chứng tỏ tình cảm em dành cho họ chứ.”
“Tất nhiên là em rất trân trọng các fan của mình. Nhưng hôm nay em mệt lắm, một ngày thôi, hyungggggggggg ~~~~~~~”
Jinhwan không thèm đoái hoài tới điệu bộ nhõng nhẽo của Bobby, hay đúng hơn là không thể. Bobby lúc này siêu đáng yêu, siêu siêu đáng yêu, nếu anh mà nhìn lên thì coi như xong, anh là người dễ mềm lòng mà. Nhưng giá như lý do chỉ có thế. Chẳng biết từ bao giờ, hình ảnh Bobby cứ luẩn quẩn trong đầu anh. Những lúc cậu lau mồ hôi cho anh, cầm tay anh, ngả người dựa vào anh… hay đơn giản là cười với anh, tim anh đập như trống hội. Bobby rất hòa đồng, việc cậu nói chuyện, cười đùa hay selfie với những người khác là chuyện đương nhiên. Nhưng Jinhwan luôn thấy khó chịu. Khi ấy anh chưa từng nghĩ rằng mình thích đàn ông. Cảm giác đó có lẽ chỉ đơn thuần là do anh muốn bảo vệ cậu thật cẩn thận, tránh vướng vào những scandal không đáng có. Nhưng bây giờ thì anh không thể dối lòng thêm được nữa, anh có cảm giác với người đồng giới, và đó là Bobby. Jinhwan luôn thấy mình thật nực cười, trong xã hội này, ai mà chấp nhận nổichứ.
