Chap 19

785 52 0
                                    

"Sao em về trễ vậy? Phần cơm em hyung để sẵn ở trên bàn ấy", Chân Huân từ trong phòng ló đầu ra nói với Trí Quân ngay khi nghe tiếng mở cửa. Dạo này anh để ý thấy Trí Quân thường hay đi đâu đó một mình đến tối, hôm nay lại về trễ như vậy.

"Em ăn rồi", cậu nhìn Chân Huân, vài giây sau mới nói thêm, "Với Hanbin."

"À, hai đứa dạo này thân vậy hả?"

Trí Quân nhìn vẻ mặt tươi cười của Chân Huân, đuôi mắt liền nheo lại, cụp xuống.

"Em về phòng đây."

"À, mai hyung đưa bố sang nhà Hàn Bân. Dì Kim muốn sửa lại cửa sổ với cả hàng rào nên hyung nhờ bố giúp. Em đi cùng không?"

"Mai em có hẹn rồi."

Nằm trên giường, Trí Quân đặt con gấu Pooh lên ngang mặt, che đi ánh đèn đang rọi thẳng vào mắt. Vẻ mặt của Chân Huân vừa rồi chẳng phải điều Trí Quân muốn thấy. Có lẽ với anh ấy, bây giờ Hàn Bân đã quan trọng hơn rồi. Trí Quân cười khổ.

Thật ra cậu chả có hẹn gì đâu, chỉ là không muốn đi thôi. Mà Trí Quân cũng tính sẽ ở thư viện cả ngày rồi, được nghỉ mà. Bất giác, khuôn mặt Hanbin bị dính sốt khi ăn bánh gạo cay lúc nãy chạy ngang đầu. Chắc cậu ta đói lắm. Ăn đến độ lem đầy ra thế kia. Trí Quân nhìn thấy thì chỉ ngồi cười thầm trong bụng. Nhìn có vẻ ngầu đấy, nhưng ngố không chịu được.

"Sao không nhắc tôi lau đi hả?"

"Đang ăn không nên nói chuyện, sẽ bị đau dạ dày. Mà cậu cũng lau rồi đấy thôi."

"Thật là! Người gì mà..."

—-

Sáng hôm sau Trí Quân cố tình dậy thật sớm rồi đi thẳng đến thư viện. Trí Quân không muốn chạm mặt Chân Huân ở nhà. Thời tiết hôm nay rất dễ chịu, trời cũng trở nên đẹp lạ lùng. Người ta thì đi chơi đây đó, còn mình lại trốn trong thư viện, Trí Quân thầm nghĩ khi nhìn thấy vài đôi đang nắm tay nhau trên đường. Mà như thế còn đỡ buồn chán hơn là nằm lì ở nhà.

Trí Quân chưng hửng đứng trước trung tâm thư viện thành phố. Đóng cửa một ngày để thay đổi toàn bộ giá sách. Có vẻ vui đấy. Giờ này chắc hai người kia đã đi rồi, mà Trí Quân lại không đem theo chìa khóa nhà vì cứ nghĩ sẽ ở lại đây cho đến tối. Cậu thở dài đánh thượt một cái, hai vai rũ xuống.

"Cậu ta đáng lẽ nên nói trước cho mình biết mới phải chứ?", Trí Quân làu bàu.

"Tôi sẽ nói nếu tôi không quên", Hanbin đã đứng cạnh Trí Quân từ nãy, nhìn dòng thông báo dán trước cửa mới nhớ tới lời cô thủ thư dặn mình hôm qua. Nhưng vì vội chạy theo Trí Quân nên Hanbin lại quên bẵng đi mất.

—-

"Này, đến chỗ tôi luôn đi. Cậu định ở đây đến tối à?", Hanbin thúc vai Trí Quân. Hai người bọn họ đã ngồi trong công viên gần nửa giờ rồi. Trí Quân nhất định không đến nhà Hàn Bân, cũng không chịu nói lý do làm Hanbin phát bực, "Vậy thôi tôi đi đây. Tùy cậu!"

Hanbin đi được một đoạn thì dừng lại. Nhìn từ phía sau thế này trông Trí Quân rất cô đơn. Cứ ngồi lặng như vậy, người ta thì lướt qua như thể chẳng ai nhận ra sự hiện diện của cậu ấy. Vì lẽ gì mà cậu ta lại tách biệt mình ra như vậy? Thật sự ngay lúc này, Hanbin muốn hiểu con người đó, một chút thôi cũng được. Haizz, tôi thua cậu rồi đấy Trí Quân!

[Xuyên không]-[Fanfic]-[Bobbin]-[Binhwan] - Đến bên em.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ