Jinhwan đưa mắt nhìn YooJung trước khi về, mặt lạnh tanh. Không phải anh ghét YooJung nhưng thật lòng mà nói, anh không thích nổi cách cô bé nói chuyện cười đùa với Bobby. Đã là lần thứ mấy rồi nhỉ? Cứ hễ Hanbin đến công ty là YooJung từ đâu xuất hiện, ngồi lỳ trong phòng sáng tác dù anh đã tìm rất nhiều lý do để đuổi khéo. Jinhwan đâu có ngốc mà không nhận ra YooJung thích Bobby. Nhưng anh cũng không có quyền hạn gì để thẳng tay tống cổ cô ra khỏi đây, vì bố YooJung là đối tác của YGE. Hơn nữa, ai ngăn nổi việc YooJung muốn.
Hanbin chăm chú vào quyển sổ nhạc, tâm trạng cũng không khá hơn Jinhwan là mấy. YooJung là một kẻ bất trị, không thèm đến nhà hàng, suốt ngày lượn lờ ở công ty. Hanbin rất muốn viết một cái gì đó nhưng sự hiện diện của YooJung đã phá nát dòng cảm hứng của cậu. Nhìn YooJung tỏ ra thân mật với Bobby, cậu cũng có cái gì đó gọi là ngứa mắt.
“Về đi, trễ rồi”, Hanbin không thèm xoay người lại, tay vẫn lúi húi viết viết, “Bobby không đến đâu.”
“Ai bảo em đợi Bobby, em đợi anh về cùng mà”, YooJung có vẻ hờn dỗi.
Tim Hanbin thịch một tiếng. Là đợi cậu sao? Không phải con bé thích Bobby à? Lại viện cớ rồi, quen nhau mấy tháng nhưng cậu hiểu rõ YooJung như lòng bàn tay. Sĩ diện hảo. “Thôi khỏi, về đi.”
“Củi mục!”, YooJung dùng dằng cầm túi đứng lên, ném cho Hanbin 2 chữ rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa. Củi mục là biệt danh YooJung đặt cho Hanbin, mỗi khi giận dỗi lại lôi ra nói. Hanbin mỉm cười. Nhóc con.
Từ lúc Hanbin bắt đầu làm việc cho YGE, được tiếp xúc với nhiều người khác nhau trong một môi trường hoàn toàn mới lạ, Hanbin cũng có thể cho là thay đổi khá nhiều. Cậu bắt đầu biết cách thỏa hiệp, giao tiếp, không còn vẻ lầm lầm lì lì như trước. Bobby là một loại virut vui vẻ. Nụ cười của Bobby luôn thổi một luồng không khí trong lành đến những nơi anh đi qua, làm mọi người cảm thấy rất thoải mái và hạnh phúc. Trong một thời gian ngắn, Bobby xuất hiện trong tâm trí Hanbin rất tự nhiên. Hanbin có thể ngồi hàng giờ chỉ để hình dung lại đường nét khuôn mặt Bobby. Hanbin chưa từng nghĩ mình lại có cảm giác đó với con trai. Ban đầu cậu tìm mọi cách chối bỏ nó, tự cho rằng đó là nông nổi nhất thời. Nhưng sự quan tâm Bobby dành cho cậu, hay thảng hoặc là những cái chạm rất nhẹ làm Hanbin ngơ ngẩn không sao thoát ra được. YooJung cũng ảnh hưởng rất nhiều đến Hanbin. Đôi lúc cậu hay cười một mình khi nghĩ về những trò nhắng nhít của cô. Hay như lúc YooJung cảm thấy buồn chán, cần chỗ dựa, cậu lại nhận ra mình đang đồng cảm với nỗi buồn đó, thấy YooJung khóc thật sự rất tệ, đã có lúc Hanbin đau lòng vì gương mặt đẫm nước của YooJung. Đầu óc Hanbin liên tục bị xáo trộn. Hanbin nhiều lần tự hỏi chính bản thân mình rằng rốt cuộc thì ai mới là người cậu hướng đến, nhưng câu trả lời rất mập mờ, Bobby và YooJung dường như luôn xuất hiện cùng một lúc.
Ngồi mãi vẫn không làm được gì, Hanbin quyết định về. Đến sảnh công ty, không biết nghĩ gì, Hanbin lại hướng phòng tập nhảy lần trước mà bước tới. Hơi bất ngờ vì có tiếng nhạc phát ra, chứng tỏ Bobby ở bên trong. Nhưng có một vật thể đang đứng bất động ngay máy cà phê tự động sát đó. Gần hơn một chút nữa, Hanbin trông thấy YooJung. Con bé không nhận ra có người đang đến gần, nhìn chằm chằm vào bên trong. Hanbin sững sờ. Bobby và Jinhwan đang hôn nhau. Không chần chừ, Hanbin nắm chặt tay YooJung kéo đi, YooJung mất hết sức lực, xiêu vẹo đi theo Hanbin.