Hàn Bân xoay người, lấy hai tay ôm đầu. Nắng chói quá! Bật người ngồi dậy, Hàn Bân tựa lưng vào gốc cây, nhìn ra mặt sông phẳng lặng. Chợt cậu thấy ghen tị với Hanbin. Trong khi cậu ngồi ngoài này, không có gì ăn, ngủ cũng không được thì Hanbin lại đang cơm no chăn ấm ở nhà. Nghĩ lại thì cũng tại thằng oắt con Tuấn Hồ đó hại mình ra nông nổi này! Hàn Bân tức mình chụp một hòn đá ném thật mạnh. Từ hôm qua đến giờ dì không nhìn mặt cậu lấy một lần, cũng chẳng nói chẳng rằng, cứ thấy cậu là dì quay mặt đi dù cậu đã xin lỗi cả đêm. Hàn Bân biết dì giận ghê lắm. Đánh nhau đến mức bị lôi vào sở cảnh sát thì dì không giận mới là chuyện lạ. Cậu thở dài đánh thượt, vai chùng xuống. Tuấn Hồ, tên khắc tinh xui xẻo đó, nhất định không dây vào hắn nữa!
Hàn Bân vừa ngã người nằm xuống thì từ đâu vọng lại tiếng một người con gái, nghe có vẻ như đang gặp phải chuyện gì. Cậu nhổm người dậy nhìn quanh thì thấy ở đầu dốc gần bãi cỏ lau có một đám người đang đứng túm tụm. Chẳng phải việc của mình, Hàn Bân nghĩ, đã hứa với dì không gây sự nữa rồi thì phải giữ lời. Cậu nằm xuống, nhắm mắt lại. Đang lim dim thì lại có tiếng hét toáng lên.
“Buông tay em gái tao ra!”, Duẫn Hanh dùng hết sức hất tay một tên mặt mũi bặm trợn ra khỏi tay Ngân Hà. Tên đó bị làm cho cụt hứng liền tung một đấm vào mặt Duẫn Hanh làm cậu té nhào xuống đất.
“Duẫn Hanh! Duẫn Hanh! Anh có sao không? Có ai không? Duẫn Hanh, anh chảy máu rồi! Tên khốn nhà ngươi…”. Ngân Hà đỡ Duẫn Hanh ngồi dậy, nhìn thấy máu chảy ra từ khóe môi anh trai, kiềm không được tức giận đứng thẳng lên vung tay tát tên kia một cái rát rạt. Mất mặt vì bị con gái đánh, mắt hắn long lên sòng sọc nhìn Ngân Hà, tưởng chừng như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô. Bất ngờ, qua khe hở giữa mấy tên đứng xung quanh, Ngân Hà nhìn thấy Hàn Bân đang ngồi nhìn về phía này, mắt cô sáng hẳn lên.
“Hàn Bân! Hàn Bân! Cứu tôi!”
Bị nhận ra, Hàn Bân giật mình nằm xuống. Cậu không có ý định giúp đỡ gì đâu, chỉ muốn ngồi xem một chút cho đỡ nhàm chán thôi. Tên cầm đầu nghe Ngân Hà gọi Hàn Bân cũng chột dạ xoay người lại nhìn. Chẳng có ai. Hắn ta quay sang Ngân Hà cười đểu, “Mày giỡn mặt với tao hả? Sợ quá nên điên rồi hả cô em?”
Ngân Hà không nhìn lầm. Rõ ràng mấy giây trước còn ở đấy. Thị lực của cô là 10/10 đó, siêu siêu tốt luôn đó. Cô chống nạnh gào lên, “Tên hèn Hàn Bân, thấy chuyện không giúp có đáng mặt đàn ông không hả?”
Đám côn đồ nhìn Ngân Hà rồi òa ra cười hô hố như đang xem hài kịch, trong phút hưng phấn quên mất chuyện xin tiền đểu. Duẫn Hanh lúc này cũng đã đứng dậy đến gần cô thì thầm, “Bạn em hả?”. Ngân Hà lắc đầu, “Em chỉ biết hắn là trùm khu này”. Duẫn Hanh nhìn em gái mình nghi ngờ.
“Tụi mày làm trò đủ rồi đấy! Nhả tiền ra đây!”
“Tên Hàn Bân chết tiệt! Hèn nhát vậy mà lúc nào cũng tự cao tự đại!”, Ngân Hà tiếp tục mắng, chẳng đếm xỉa gì tới lời nói của tên kia.
“Con nhãi kia! Ngậm mồm lại cho tao! Nhả tiền ra đây!”, hắn ta gần như gào lên, gương mặt bị Ngân Hà chọc tức đỏ phừng đến tận mang tai.