Sáng hôm sau, ở trước cửa phòng của Tiêu Chiến tập trung rất nhiều người, bọn họ đều đang ngóng chờ thông báo từ Nhất Bác. Khi nhìn thấy Y mang theo con dao găm bạc trắng, sạch sẽ tinh tươm ra bên ngoài, đám người xôn xao, bày tỏ sự phẫn nộ.
"Tại sao ngươi không ra tay?"
"Có phải ngươi muốn làm hại thủ lĩnh của bọn ta hay không?"
"Ngươi có âm mưu gì?"
Đối mặt với những lời chất vấn từ những tên thuộc hạ thân cận của Tiêu Chiến, Nhất Bác vẫn bày ra sự bình thản. Y đưa con dao lại cho Tinh Nhi, sau đó lấy ra một tấm thẻ bài bằng vàng giơ lên cao.
Nhìn thấy tấm thẻ bài, toàn bộ người dân của Hoả tộc lập tức quỳ gối hành lễ, tấm thẻ đó là thế thân của thủ lĩnh hoả tộc.
"Thủ lĩnh muốn ta tạm thời thay người cai trị Hoả tộc, đây là mệnh lệnh"
Lý Khải không phục, hắn ta nói Nhất Bác đã giết chết Tiêu Chiến rồi lấy cắp lệnh bài đó. Hắn ta yêu cầu Y phải đưa ra bằng chứng rõ ràng. Nhận được tín hiệu của Nhất Bác, Trác Thành mang tới một tấm da dê, tuy nội dung trong đó vô cùng ngắn gọn nhưng bút tích của Tiêu Chiến đã chứng minh được lời Nhất Bác nói là sự thật. Trác Thành cũng tuyên bố với người dân của Hoả tộc, Tiêu Chiến biết trước số mệnh của mình nên đã viết ra bản thông báo này, còn nói từ giờ anh ta sẽ là người bảo vệ cho Nhất Bác, người tạm giữ chức vụ cao nhất trong Hoả tộc.
Đêm qua, sau khi giải toả xong mọi cảm xúc cá nhân, Nhất Bác quyết định sẽ để Tiêu Chiến ra đi một cách thanh thản. Mặc dù hắn luôn giày vò thân thể của Y, nhưng suy cho cùng hắn vẫn luôn đối tốt và đáp ứng mọi điều mà Y muốn, cứ coi như là Y đang trả nợ cho hắn đi. Vậy nhưng khi con dao chuẩn bị chạm vào da thịt Tiêu Chiến, Nhất Bác không thể tiếp tục xuống tay, nước mắt Y chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt, trái tim trong lồng ngực đau thắt đến khó thở. Cuối cùng Nhất Bác cũng không thể tự lừa dối chính mình rằng Y đã yêu Tiêu Chiến mất rồi. Nỗi đau trong tim của Y không phải là vì Thuỷ tộc, không phải là vì bản thân mà chính là vì Tiêu Chiến. Trong lúc hai cánh tay run run không thể đâm xuống thì Tiêu Chiến đột nhiên mở mắt trừng trừng, Nhất Bác hoảng sợ vứt vội con dao xuống đất rồi ôm lấy mặt của hắn liên tục gọi tên. Chỉ tiếc là ngoài đôi mắt màu hổ phách đang nhìn xoáy vào Y, Tiêu Chiến không có bất cứ động tĩnh gì.
Nhất Bác đã ra ngoài nói Tinh Nhi đi tìm Trác Thành và thầy lang y đến. Để tiện cho việc thăm khám, thầy lang y đã yêu cầu mọi người ra bên ngoài. Một lúc sau ông ta đi ra thông báo chất độc trong cơ thể phát tác, nhưng không có khả năng giết chết Tiêu Chiến, nó sẽ biến hắn trở thành người thực vật. Đối với một người cao ngạo, luôn lấy tinh thần sức mạnh thể hiện uy lực của mình như Tiêu Chiến, bỗng nhiên trở thành người thực vật sẽ là một cú sốc rất lớn, còn là một nỗi đau, một sự sỉ nhục. Trác Thành nói, nếu như vậy thì thà để hắn chết còn thoải mái hơn.
Nhất Bác cứ ngồi thừ một chỗ nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt của hắn chưa từng rời khỏi Y. Nhất Bác cảm nhận được trong ánh mắt của hắn vẫn chứa đầy sự khao khát, ham muốn dục vọng và cả sự ôn nhu dành cho Y nữa. Chỉ cần nhìn sâu vào đôi mắt ấy cũng đủ khiến trái tim nhỏ bé trong lồng ngực của Nhất Bác đập loạn. Y đã đi tới ngồi cạnh Tiêu Chiến, vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của hắn, hôn lên đôi môi mỏng của hắn rồi khẽ thì thào
BẠN ĐANG ĐỌC
[Zsww] - Overcome Fate 🔞🔞🔞
Fanfiction- T viết về Chiến Bác, viết về chiến sơn vi vương nên nếu bạn nào không thích có thể bỏ qua. - Nếu đọc chap đầu mà không thấy phù hợp các bạn có thể bỏ qua và tham khảo các fic # của m, còn nếu văn phong của m ko hợp với bạn thì bạn có thể bỏ qua...