Chương 25-26

429 18 3
                                    

Cũng may là cầu thang được trải thảm. Theo quán tính, đầu cậu chạm đất trước, sau khi lộn mấy vòng trên cầu thang thì đã dừng lại, cậu nằm im bất động.

Trước mắt là một tầng sương mù, hình như xung quanh có người hô lớn tiếng.

Người được Yong tổng đưa đến, sao nhân viên lại không nhận ra? Khi có người đưa cậu nằm xuống ghế ở sảnh nghỉ, Yong JunHyung cũng hộc tốc chạy đến.

Theo sau anh ta là bà Yang đang tái mặt. Thấy cậu nhắm nghiền mắt nằm trên ghế, bà vội vàng chạy tới, lại bất ngờ nhìn thấy mấy dấu hôn trên cổ cậu. Là người từng trải, sao bà lại không biết ý nghĩa của dấu vết này? Nhất thời, cổ họng bà như bị bóp nghẹt.

Yong JunHyung thô bạo đẩy bà Yang đang đứng ngây người ra, đưa tay vỗ nhẹ lên má Yoseob, “Seobie, mở mắt ra, nhìn anh này.” Lúc Yoseob mơ màng mở mắt và liếc anh ta một cái, Yong JunHyung liền gọi người đưa cáng tới, vơ vội tấm thảm mỏng bên cạnh bọc cả người cậu lại rồi đưa cậu đến bệnh viện.

Sau cuộc kiểm tra tại bệnh viện, bác sĩ nói không có gì đáng lo, não chỉ bị chấn động nhẹ, nằm nghỉ là ổn. Nằm trong phòng bệnh cao cấp, đầu óc Yoseob vẫn quay mòng mòng, nhiều chi tiết trong quá trình trưởng thành lần lượt hiện ra.

Nghe mẹ nói, sau khi cậu được sinh ra không lâu thì bố cậu đổ bệnh rồi qua đời. Khi còn bé, cậu vẫn hay bị chửi là đồ không cha, lúc đó cậu đã nằm trên giường khóc rấm rứt, nhìn bức ảnh duy nhất của bố.

Đôi trai gái trong ảnh có vẻ mới lớn, nhưng thật sự là đôi trai tài gái sắc. Chàng trai mặc chiếc áo trắng và quần màu tro, cô gái mặc cả bộ trắng tinh khôi, hai người ngồi ở hai đầu ghế đá, nhưng lại hơi nghiêng vào nhau. Đó mới là tình yêu vào thời kỳ bấy giờ, vấn vương nét ngây ngô, non dại. Mẹ nói, đó là bức ảnh mẹ và bố chụp cùng nhau lúc học Trung học…Nhưng, tại sao hai người lại không có ảnh sau khi kết hôn? Hơn nữa, người nhà của bố chưa từng đến thăm mẹ con cậu. Cậu còn nhớ mang máng, từ năm mình sáu tuổi, người xung quanh đều buông lời không hay với cậu.

Có lần cậu từng hỏi mẹ rằng tại sao cậu lại cùng họ với mẹ trong khi những đứa trẻ khác đều mang họ bố. Lúc ấy, mẹ cười chua chát, sau đó nói với cậu, bởi vì mẹ và bố trùng hợp cùng họ.

Sau khi mẹ tái giá, Yoseob được mẹ đưa tới đất huyện xa quê cũ ngàn dặm, từ đó không trở về nữa. Dường như bà Yang đã cắt đứt toàn bộ với cuộc sống xưa, cũng là chặt đứt nửa đời còn lại của mình, chết lặng chịu giày vò bên cạnh gã nát rượu, lê lết nốt những ngày tháng sau này.

Đúng lúc Yoseob suy nghĩ miên man, bà Yang lén vào phòng bệnh, ngồi trước giường gọt táo rồi cắt thành từng miếng nhỏ.

Khi còn bé, Yoseob phải thay răng sữa, lúc ăn táo, vỏ táo cứa vào lợi khiến cậu khóc rống lên. Từ đó về sau, mỗi lần ăn táo, cậu đều trề môi đòi mẹ gọt vỏ. Nhưng từ sau khi mẹ sinh em bé, Yoseob đã phải bỏ trò làm nũng hồi nhỏ.

Còn nhớ, khi những đứa trẻ hàng xóm mặc quần áo mới trước mặt mình, lúc nào Yoseob cũng cắn môi kéo áo cũ được hàng xóm cho. Khi ấy, cậu vẫn chưa hiểu thế nào là ăn nhờ ở đậu, thản nhiên đòi mẹ mua đồ mới. Ông bố dượng nghe thấy liền đạp cậu ngã ra đất, “Thằng ranh con! Có cơm mà ăn là phúc rồi! Đòi này đòi nọ, mẹ kiếp! Lấy mẹ mày đúng là lỗ vốn!”

[Longfic- Junseob] Dục vọng chiếm hữu ( Junyo ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ