Tông Văn nghe xong, trên mặt không có phản ứng gì, không chút để ý nói: “Lại kêu một tiếng nữa?”
Nhậm Thâm say rượu thập phần ngoan ngoãn, lại hô một tiếng: “Anh Tông Văn~!”
Tông Văn rũ mắt xuống, nâng tay lên sờ mặt Nhậm Thâm, lòng bàn tay dán ở mặt trên nhẹ nhàng cọ xát, chậm rãi nói: “Lại kêu lần nữa.”
“Anh Tông Văn.” Nhậm Thâm thuận thế nắm lấy tay Tông Văn, chủ động đem mặt dán ở lòng bàn tay anh, muốn nghe lời bao nhiêu thì nghe lời bấy nhiêu.
Tông Văn không lên tiếng, bộ dáng lãnh đạm, yên lặng nhìn thanh niên trước mắt.
Nhậm Thâm thấy Tông Văn vẫn không phản ứng, liền cho rằng Tông Văn còn tức giận, vội vàng nói: “Anh Tông Văn còn tức giận sao?”
Nhậm Thâm đứng dậy, quỳ gối trong bồn tắm, nửa người trên nghiêng ra, cúi đầu lộ ra cổ, mềm mại nói: “Anh có muốn ngửi em không?”
Nhậm Thâm toàn thân trần trụi, những giọt nước trượt dài theo chiếc cổ trắng ngần, từ xương quai xanh đến thắt lưng và bụng, lại dần dần trượt vào trong dòng nước.
Con ngươi Tông Văn tối sầm xuống, một tay để trên eo Nhậm Thâm, tay kia đè cái ót Nhậm Thâm lại, hôn mạnh xuống.
Môi Nhậm Thâm rất mềm, ban nãy trong tiệc còn uống chút rượu, nên còn mang theo vị rượu trái cây.
Hương vị rất ngọt.
Tông Văn chậm rãi mút môi cậu vào, đầu lưỡi cũng duỗi ra, dần dần thâm nhập vào trong.
Nhậm Thâm rất ngoan, nhận thấy được có vật mềm vào được, cũng không hề có phản kháng, làm cho động tác của Tông Văn thuận lợi hơn.
Cuộc chiến diễn ra trong im lặng, và kẻ xâm lược tấn công xâm nhập dễ dàng vào lãnh thổ của đối thủ mà không cần một người lính nào.
Bên bị xâm lược thậm chí không hề chống cự, trực tiếp rộng mở cửa, cho kẻ xâm lượt tùy ý tấn công.
Tông Văn thâm dò bên trong, rồi cuốn lái cái lưỡi mềm mại của Nhậm Thâm.
Chỉ là tiết tấu tiến công của Tông Văn thật sự là quá nhanh, Nhậm Thâm có chút thở không nổi, thử đẩy đẩy bả vai Tông Văn.
Tông Văn chậm lại động tác một chút, nhưng vẫn gắt gao ôm người trong lòng ngực hôn, ngay cả áo sơmi trên người bị làm ướt cũng không để ý.
Khi đôi môi tách ra, khóe mắt Nhậm Thâm hơi đỏ, đôi tay nắm chặt bả vai Tông Văn, cúi đầu thở hổn hển bình phục hô hấp.
Nước trong bồn tắm đã ấm, Nhậm Thâm ngồi ở trong nước có chút lạnh, nhịn không được rụt rụt thân mình, nhỏ giọng nói: “Lạnh quá......”
Tầm mắt của Tông Văn còn dừng trên môi Nhậm Thâm vừa hồng vừa sưng, nhịn không được tiến lại gần, dán ở trên môi lại hôn hôn, lúc này mới đứng dậy thay nước trong bồn.
Nhậm Thâm lạnh đến mức thu mình trong góc, cho đến khi bồn tắm lại được đổ đầy nước nóng, lúc này mới thả lỏng lại, sau đó tiếp tục sờ soạng khắp nơi trong nước, muốn tìm lá cây.
BẠN ĐANG ĐỌC
ẢNH ĐẾ CÓ CHỨNG MẤT NGỦ
HumorHán Việt: Ảnh đế hữu thất miên chứng Tác giả: Hàm Ngư Đại Tây Qua Tình trạng: Hoàn thành Editor: Laniel Tình trạng edit: còn đang lết. Tình trạng beta: edit xong rồi mới tính. :'> Nguồn convert: https://wikidth.com/truyen/anh-de-co-mat-ngu-chung-XxJ...