Chương 43: Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của

1.3K 128 2
                                    

<<Chương 43: Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.>>

Thời điểm sáng hôm sau Nhậm Thâm tỉnh lại, trong mắt mờ mịt.

Trí nhớ đêm qua lung tung rối loạn, Nhậm Thâm chưa kịp sắp xếp lại ký ức tối hôm qua, liền phát hiện mình ngủ ở trong lòng ngực Tông Văn, trên eo còn có một vòng tay.

Nhậm Thâm theo bản năng giật giật thân mình, lại sau đó nhận thấy hai làn da tiếp xúc có điều gì không ổn, tựa hồ là hai người không mặc quần áo. Chắc là do mình thức dậy sai cách, làm lại.

Vì thế Nhậm Thâm nhắm mắt lại, yên lặng đếm vài giây, lúc này mới một lần nữa mở mắt ra.

Chỉ là cảnh tượng trước mắt như cũ không có biến hóa, cậu vẫn ngủ ở trong lòng ngực Tông Văn, hơn nữa Tông Văn không có mặc quần áo.

Tuy rằng trên người cậu còn mặc một cái áo ngủ, chỉ là áo ngủ lỏng lẻo, cũng chỉ che khuất cánh tay cùng phía sau lưng, nhưng áo ngủ phía trước lại hoàn toàn mở ra, mặc như không mặc vậy.

Nhậm Thâm một trận phiền muộn, vội vàng dời đi tay trên eo, chuẩn bị rời giường trước rồi tính.

Động tĩnh rời giường của Nhậm Thâm, làm cho người đàn ông ngủ ở bên cạnh tỉnh lại.

Nam nhân tựa hồ là còn chưa thanh tỉnh, híp mắt từ trên giường ngồi dậy, chăn trên người cũng thuận thế tuột xuống xuống dưới, lộ ra đầy người đầy dấu vết đáng nghi.

Nhậm Thâm một bên sửa sang lại áo ngủ, nhìn qua Tông Văn, liếc mắt một cái liền thấy được dấu vết ám muội trên người đối phương, tức khắc chột dạ.

trên vai Tông Văn còn giữ vài cái dấu cắn sâu cạn không đồng nhất, mà trước ngực còn có vài vết cào dài màu đỏ, vừa thấy chính là dấu vết tối hôm qua mới lưu lại.

Nhậm Thâm nhìn những cái dấu vết đó, trí nhớ từ từ quay về, dần dần nhớ tới tối hôm qua Tông Văn dùng tay giải quyết vấn đề của cậu như thế nào, còn mình tạo ra mấy cái dấu vết trên người Tông Văn ra sao.

Đầu sỏ gây tội Nhậm Thâm nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào mới tốt, đành phải yên lặng thấp đầu ngồi ở mép giường, bộ dáng đáng thương tỏ vẻ mình sai rồi.

biểu tình Tông Văn thoạt nhìn có chút lãnh đạm, không nhanh không chậm nói: “Còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua sao?”

“Thầy Tông, thực xin lỗi......” Nhậm Thâm chủ động nhận sai, “Tối hôm qua là tôi uống say, nhất thời hồ đồ......”

“Uống say?” Tông Văn liếc mắt nhìn Nhậm Thâm một cái, “Em đang tìm cớ sao?”

“Thật sự rất xin lỗi......” Nhậm Thâm bất lực, thoạt nhìn còn có hơi đáng thương.

Trước kia cậu không có uống rượu, này là lần đầu tiên uống say, hoàn toàn không nghĩ tới chính mình sau khi say rồi dám làm chuyện như vậy với Tông Văn!

Nhậm Thâm cúi thấp đầu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu xem Tông Văn.

Tông Văn tùy ý dựa vào mép giường, lại hỏi: “Chuyện ngày hôm qua nhớ rõ nhiều ít?”

ẢNH ĐẾ CÓ CHỨNG MẤT NGỦNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ