Tông Văn dựa trên vai Nhậm Thâm, chóp mũi ngửi được tất cả đều là mùi thảo dược trên người Nhậm Thâm, ngửi rất dễ chịu.
Tông Văn hơi nghiêng đầu, môi như có như không dán ở cổ Nhậm Thâm, nhất thời không nhịn được, cắn nhẹ một cái.
Nhậm Thâm tức khắc bị hoảng sợ, vội vàng duỗi tay che lại chổ bị cắn, cố chui ra khỏi lòng ngực Tông Văn.
Tông Văn gắt gao đem người ôm vào trong ngực, trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích, ôm một chút thôi."
Nói xong, Tông Văn lại vùi đầu vào cổ cậu, môi cũng dán ở trên cổ, tựa hồ như muốn cắn thêm cái nữa.
Nhậm Thâm nhanh chóng nói: "Thầy Tông, không thể cắn được."
Tông Văn lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Nhậm Thâm, "Hửm?"
Nhậm Thâm có chút không được tự nhiên đẩy đẩy bả vai Tông Văn, nhỏ giọng nói: "Không thể cắn."
Tông Văn một tay ôm eo, một tay kia sờ đến cổ Nhậm Thâm, lòng bàn tay áp trên cổ nhẹn nhàng xoa nắn, chậm rãi nói: "Cắn một cái, coi thử vị như thế nào."
"Thầy Tông, tôi không phải đồ ăn......" Nhậm Thâm bất lực.
"Mùi nghe rất thơm nha." Tông Văn nhìn chằm chằm cổ Nhậm Thâm, lên tiếng dụ dỗ: "Cắn một cái thôi nhé?"
Dứt lời, Tông Văn nhướng người lên, tiến lại làn da non mềm ở cổ Nhậm Thâm cắn một cái, dấu răng in lên da cậu.
Nhậm Thâm tức khắc kêu lên một tiếng, cơ thể hơi căng chặt, hơi tránh né.
Tông Văn còn cắn một miếng thịt nhỏ, duỗi đầu lưỡi ra, thử "Nếm" một chút hương vị.
Trên đầu lưỡi có vị ngọt, Tông Văn híp híp mắt, hàm răng nhẹ nhàng dây dây.
Tông Văn cũng không có "nếm" lâu, cắn một cái liền buông ra.
Nhậm Thâm thấy Tông Văn không cắn nữa, nhanh chóng che cổ lại xoa xo.
Tông Văn cũng vươn tay, giúp Nhậm Thâm xoa cổ.
Da Nhậm Thâm rất trắng, trên cổ lại có thêm cái dấu răng, xung quanh còn hơi đỏ lên.
Tông Văn xoa xoa chổ dấu răng hồi lâu, nhưng dấu răng cùng với vết đỏ cũng không hết, lại còn nhìn đỏ hơn, chỉ cần Nhậm Thâm cởi áo khoác, người khác liếc mắt là thấy được.
Nhậm Thâm lấy cái gương nhỏ trong túi ra, soi soi cái cổ, phát hiện trên cổ có dấu, càng thêm tuyệt vọng.
Tông Văn nhẹ nhàng vỗ lưng Nhậm Thâm, trấn an nói: "Để tôi che lại giúp cậu."
Tông Văn đứng dậy, đi qua bàn trang điểm lấy hộp phấn lại.
Nhưng Tông Văn cũng không có biết trang điểm này kia, đánh một lớp phấn dày che dấu vết giúp Nhậm Thâm.
Nhậm Thâm ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, chờ Tông Văn giúp mình che dấu vết xong, nhanh lấy gương ra soi, trên cổ cũng không nhìn ra dấu gì.
Nhậm Thâm lại thấy sắp hết giờ nghỉ, liền nói: "Thầy Tông, tôi về trước nha."
Nhậm Thâm sửa sang lại quần áo, liền rời phòng nghỉ.
BẠN ĐANG ĐỌC
ẢNH ĐẾ CÓ CHỨNG MẤT NGỦ
HumorHán Việt: Ảnh đế hữu thất miên chứng Tác giả: Hàm Ngư Đại Tây Qua Tình trạng: Hoàn thành Editor: Laniel Tình trạng edit: còn đang lết. Tình trạng beta: edit xong rồi mới tính. :'> Nguồn convert: https://wikidth.com/truyen/anh-de-co-mat-ngu-chung-XxJ...