9

581 81 1
                                    

Bước vào khán đài đông đúc, đầy ắp âm thanh và ánh sáng, tạo cho người ta một cảm giác choáng ngợp. Và cõ lẽ có áp lực nữa, nếu bạn đang muốn nói đến cái dàn cổ vũ của Kitagawa Daiichi thì thú thật họ như đi đánh trận ấy.
Tsubaki rùng mình một cái khi đi qua họ. Nhưng chẳng qua, những thứ này chỉ là vụn vặt với những gì các cầu thủ phải trải qua trên sân. Đó là áp lực, là thất vọng, cũng là hi vọng. Ồn ào và náo nhiệt, là những từ đủ để miêu tả không khí. Nhưng chỉ bây giờ thôi, một chốc nữa sẽ là "thảm sát" thật sự đấy.
Tsubaki tìm được một chiếc ghế trống ở vị trí đẹp hết cỡ, xung quanh cũng chỉ có một hai người, nó sẽ không bị làm phiền. Nếu nó không đến sớm thì bây giờ chắc là phải ngồi trên dãy Alps rồi.
Nó ngồi vào, lặng lẽ rút máy game ra và bấm liên tục. Chỉ đơn giản, Tsubaki không muốn dành thời gian cho bóng chuyền nữa, nó hiện tại không có hứng, đặc biệt là với mấy giải như thế này.
Đúng lúc nó vừa đăng nhập vào trò chơi thì âm thanh vang lên một cách dữ dội. Có tiếng chai nước đập vào nhau, có tiếng như của hàng trăm người đang gào thét, tất cả tạo thành một tràng âm thanh khủng bố và tất cả chuyện này chỉ để chào mừng đội hình của Kitagawa Daiichi nhập sân.
Màn kinh thiên động địa hồi nãy làm Tsubaki đánh rơi cả máy game. Nó kích động ngẩng mặt lên nhìn những cầu thủ mang áo thể thao xanh đậm vào sân. Ai nấy đều cao to, đô con, lực lưỡng, nhìn rất ra khí chất của nhà vô địch, nhưng đáng tiếc là không phải.
Kitagawa Daiichi chưa từng có cơ hội được nếm trải cảm giác làm đại diện của tỉnh. Đối với họ chiến thắng còn cách một chút nữa thôi nhưng lại quá xa vời. Bởi vậy, đây chính là cơ hội phục thù cuối cùng của các cậu năm 3.
Khi "Các nhà vô địch" bước vào một cách thống soái, tất cả sự chú ý đều dồn vào bọn họ, khiến cho mọi sự có mặt khác trên sân đều tan biến.
- Thể nào cũng có người bị thương cho coi...
Miệng quạ hiển linh. Vừa nghĩ xong thì có người kêu oai oái lên vì bị đau khi khởi động, tất cả là do đám nổi bật kia còn gì. Điều này làm Tsubaki nhớ lại lúc trước, trận đấu đầu tiên của nó. Hôm đó, Tsubaki trông hoàn toàn bơ phờ và ủ ê trong đồng phục thi đấu. Có điều, cái đồng phục hay tâm trạng này đều không đặt đúng chỗ, bởi vì thay vì đồng đội đang đợi ở sân tập bóng chuyền, nó lại xuất hiện ở một sân đá bóng nào đó. Cái Siri chết tiệt!
Điều đáng ngạc nhiên là, bằng một cách nào đó, mấy phút sau nó lại được check-in ở đỉnh Skytree mặc dù đã đổi sang dùng bản đồ chính thống. Cuối cùng, khi đến được nhà thi đấu thì đang giữa set 2. Và mặc cho bất cứ biện pháp nào được đưa ra, lịch sử vẫn tiếp tục lặp lại, đó còn là chưa kể chuyện về chuyến bay đến America nữa cơ. Những kí ức tồi tệ, tồi tệ, tồi tệ.
Bỏ qua những màn hồi ức đó đi. Chuyện quan trọng hơn trước mắt không thể bỏ lỡ. Trận đấu giữa Kitagawa Daiichi và Yukigaoka bắt đầu.
THành viên của hai đội lần lượt cúi chào và vào vị trí. Lướt qua một lượt đội hình của Yukigaoka, Tsubaki thầm thương cho bọn họ. Tất cả thành viên của Kita Ichi đều 1m8 trở lên, còn bên kia thì chả có lấy một mống. Nếu mà họ có thêm 1 thành viên nữa thì đủ 7 chú lùn rồi, còn thiếu mụ Bạch Tuyết thôi. Mà quan trọng, phần lớn bọn họ đều có vẻ là tay mơ. Kiểu này chắc chắn sẽ bị dập cho không còn mảnh giáp ngay từ trận đầu cho coi.
Mặc dù thấy thương cho bọn họ nhưng không thể thiên vị được. Cuộc chơi phải có kẻ thắng người thua, kẻ thắng thì được hít bầu không khí thắng lợi, người thua thì phải chịu nhục nhã, đó mới chính là một trận đấu đích thực.
Bỗng nhiên, nó chợt dừng lại, nheo mắt nhìn một cậu Yukigaoka mang áo số 1, đeo băng đội trưởng. Và rồi, một cách từ từ, cảm giác khó xử thấu đến tận xương, chiếm lấy từng mao mạch.
- Đó không phải là...
Hinata Shoyo-kun sao? Ể??? Đừng nói là đội của cậu này sẽ đấu hết 2 set với ứng cử viên vô địch nhá? Cái này không phải là trứng chọi với đá, gà chọi với trâu à? Tsubaki cảm thấy dạ dày đang sôi sùng sục và cuộn lên bên trong cơ thể. Đây đúng là...thảm không nỡ nhìn mà.

ĐN Haikyuu [Bông hoa của sân đấu]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ