10

699 85 1
                                    

Trận đấu đã bước vào những nhịp chạy cuối, tỉ số bây giờ là 7-24, lợi thế nghiêng về Kitagawa Daiichi với set point.
Lúc này, Kunimi giao bóng về bên đối thủ. Cậu số 5 khéo léo dùng chân đỡ bóng.
Cậu này chơi bóng chuyền không giỏi, nói thẳng ra là còn tệ hơn tay mơ. Nhưng với kiểu xử lí bóng bằng chân đấy thì có thể chắc chắn là cậu ta chơi một môn thể thao khác, mà lại chơi rất giỏi. Bóng đá chẳng hạn? Cái đội Yukigaoka này có nhiều phần tử độc lạ ghê.
Nhưng mà lạ nhất chắc chắn là đội trưởng - Hinata Shoyo. Điều làm nó ngạc nhiên là sức bật kinh người. Với một người nhỏ con, khi nhảy lên thì tất sẽ không đọ lại được đối thủ cao hơn mình, mà cậu ấy thậm chí còn vượt qua hẳn họ.
Một cảm giác khó chịu len lỏi trong từng thớ thịt. Những nghi vấn từ lâu càng trở nên rõ ràng. Cậu ấy...giống như là...người khổng lồ tí hon vậy...
- Không. Mình nghĩ quá rồi. Làm sao có thể?
Đúng lúc này, Hinata di chuyển đến gần lưới và bật lên thật cao. Bóng chạm trúng hàng chắn hai người và bật ra sau, ra khỏi vạch phát bóng. Đội bạn vội vã thay đổi vị trí để cứu bóng. Duy chỉ có một người không vội vã cho lắm, là Kunimi, cậu bình thản chạy như đi dạo công viên, mắt vẫn hướng quả bóng lơ lửng.
- Quả này vô vọng rồi, Kunimi sẽ không cứu đâu.
Tsubaki đương nhiên là hiểu rõ người bạn của mình và trên hết, nó có một "Cái lưỡi thần", cứ phán là đúng.
Quả nhiên, bóng đã bay ra ngoài và chạm sàn, đội bạn được một điểm nhờ cú Block-out. Những cầu thủ áo xanh bên kia lưới vui vẻ ăn mừng như đến Tết. Tuy nhiên, họ chưa thể thả lỏng được, sự thất bại đeo bám họ một cách triền miên không hồi kết.
Nhưng với Kunimi, đó là xui xẻo. Vì bỏ lỡ cú vừa rồi, cậu đã bị Kageyama mắng té tát như mẹ mắng. Từ trên đây nghe mà còn thấy lạnh xương sống, vốn từ của Kageyama vẫn như vậy nhưng nó lại mang sát thương nhiều đến lạ lùng.
- Điểm lúc nãy không phải là kì tích mà là bị giành mất...Cậu ta đã ghi được một điểm thực sự!
Kageyama chỉ vào Hinata mà hét lớn, lớn tới mức bên trên Iwaizumi và Tsubaki không khỏi chảy mồ hôi.
- Thằng nhóc lùn kia có sức bật ảo diệu thiệt.
Iwaizumi cảm thán, anh khoanh tay và ngồi trong tư thế nghiêm túc. Đáp lại là sự trầm mặc của Tsubaki, nó nhận xét:
- Vâng. Đối với một trận chiến chiều cao như bóng chuyền thì những người thấp bé khó có khả năng sinh tồn. Nhưng sự hiện diện trên sân của cậu ấy hôm nay dường như thật khác biệt. Sức bật, tốc độ và cả khao khát chiến thắng sẽ tạo thành một thứ khó lu mờ. Nếu như Hinata-kun được huấn luyện bài bản và gặp được một chuyền hai có thể tận dụng những điều đó thì cậu ấy...
- ...sẽ là vô địch...
Iwaizumi lặng lẽ tiếp lời. Chơi bóng chuyền đã nhiều năm, đương nhiên anh biết tiềm năng của thằng nhóc này là rất lớn. Tuy bây giờ nó chỉ là viên ngọc thô nhưng sau này ai biết được nó sẽ thành kim cương không chừng.
Mặc dù vậy, anh bất ngờ với cô bé ngồi bên cạnh hơn. Qua vài phút làm quen, anh mới chỉ biết nó chơi bóng chuyền nhưng...nó có một cái gì đó đặc biệt...
- Em có mắt nhìn đấy, như trợ lí chiến thuật thực thụ vậy.
Tsubaki đang chìm đắm suy nghĩ thì ngước lên nhìn người đàn anh với đôi mắt suy tư. "Trợ lí chiến thuật" là người giúp đỡ HLV trong việc lập các kế hoạch thi đấu và xây dựng đề án luyện tập cho các cầu thủ. Nghe có vẻ ngầu nhỉ?
- Em sẽ cân nhắc về điều đó.
Tsubaki nói dõng dạc và đứng lên bước ra khỏi ghế ngồi.
- Tạm biệt. Hẹn gặp lại Iwaizumi-san.
Lúc này, Iwaizumi mới nhận ra là trận đấu đã kết thúc tự lúc nào với chiến thắng thuộc về Kitagawa Daiichi. Một chiến thắng không khó để dự đoán.
Anh rời khỏi ghế ngồi và ra khỏi khán đài, lúc đi không quên ném cho đàn em mình một cái liếc sắc lẻm, làm chúng nó giật bắn mình.
- Cô bé đó...thật thú vị...
Nó có mắt nhìn sắc sảo, thông minh vượt bậc, ý chí kiên định, tất cả điều đó, đủ để làm nên một cầu thủ xuất sắc. Sau cùng, vì lí do nào đó, nó lại buông bỏ ước mơ của mình, điều đó thật buồn và cũng thật đáng tiếc. Dù vậy, bánh xe vận mệnh vẫn quay và đưa bóng chuyền trở lại với nó.
Tsubaki sao? Nó là một đứa đã từ bỏ rồi nhưng vẫn còn rất cố chấp.
Điều đó thật rõ ràng nhưng cũng thật đáng sợ. Iwaizumi rùng mình mỗi khi phải nhìn thẳng vào mắt những người như vậy. Con bé cứ như Oikawa version2 ấy, có rất nhiều chấp niệm với bóng chuyền.
- A...Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thật đáng sợ quá đi...

ĐN Haikyuu [Bông hoa của sân đấu]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ