1

2.4K 132 0
                                    

Ánh sáng, tiếng cổ vũ, tiếng chân kin kít trên sân, với cả tiếng đập bóng nữa. Chẳng biết từ khi nào nó đã trở thành một phần quan trọng trong đời tôi. Với cả cách bóng chuyền thay đổi bản thân tôi nữa. Thật kì diệu. Khoảnh khắc định mệnh gắn lấy nó mãi mãi. tôi đã biết rằng mình sinh ra để chơi bóng chuyền, rằng mình sẽ cố hết sức để tận hưởng nó, rằng mình sẽ không chấp nhận được thất bại.

Cứ thế. Tôi đuổi theo trái bóng một cách say mê, quên đi cả những vết thương âm ỉ, những cảm xúc tiêu cực. Chỉ để nhìn nó bay lơ lửng trên không trung, giữa những ánh đèn lấp lánh tôi sẵn sàng làm bất cứ việc gì. Để mình có thể vươn lên đỉnh cao hơn tôi sẽ không hối tiếc.
Bởi vậy, niềm tin vào đồng đội bền vững như cái cách tôi tin vào đam mê của mình vậy. Nhưng hôm nay, giữa sân đấu, niềm tin đó đã phản bội tôi một cách đau đớn.

Nhà thi đấu Tokyo. Chung kết giải bóng chuyền trung học nữ
- Vâng. Bóng đã về sân của của TH Shiroyama, ngay khi nó sắp chạm sân thì Libero đã nhanh chóng đón được. Bóng lại bay lên tiếp rồi, về thẳng chỗ chuyền hai - Tsubaki Yuzuki.
- Liệu TH Shiroyama có lật lại được tình thế. Đây là điểm quyết định cho đội bạn sau một hồi rally quyết liệt. Nếu các cô gái áo trắng không thể ghi thêm một điểm nữa họ sẽ không thể bảo vệ chức vô địch. Điểm số bây giờ là 23 - 24. Rất căng thẳng thưa quý vị.
Lời nhận xét của bình luận viên văng vẳng khắp khán đài, len lỏi giữa tiếng cổ vũ náo nhiệt. Ai cũng hết thật to cổ vũ cho đội mình, xem ra họ còn năng động hơn cả những người trên sân. Nhưng những lời này không hề lọt vào tai Tsubaki Yuzuki. Nó vươn người di chuyển để đón lấy trái banh. Khi đã ở vị trí hoàn hảo, nó nghĩ: "Oa. Chuyền cho ai bây giờ? Đây là điểm quyết định, chắc là mình nên chuyền cho Ace chứ nhỉ? Xem nào, Ayano ở đâu rồi."
Nó liếc nhanh quanh sân thì thấy cái áo trắng số 8 đang chạy đến gần lưới. Mặt cậu ta nhìn đúng như kiểu "Tôi đợi từ nãy đến giờ". Thật đấy. Ánh mắt đó luôn cũng làm Tsubaki ngưỡng mộ. Chết tiệt! Tại sao Ace lúc nào cũng ngầu như vậy nhỉ?
Nó cười thầm rồi đẩy quả bóng về phía Ayano không nhanh, không chậm một cú bổng, hơi xa lưới, chính xác vào lòng bàn tay của cậu ta. Mọi người đều nín thở chờ đợi khoảnh khắc bóng đập xuống sàn. Nhưng không, thay vào đó, quả bóng rơi xuống sàn "bộp" rồi tiếp tục lăn tròn như không có điểm dừng. Lúc đó, cổ động viên đội bạn gào lên sung sướng.
- Ôi không thể nào tin được! Ayano của TH Shiroyama đã không đập cú chuyền đó và để mặc nó rơi. Vậy là Học viện XY ĐÃ VÔ ĐỊCH!
Bình luận viên vỡ òa. Mọi người đều bất ngờ đến nỗi sau khi quả bóng rơi, họ đã làm tràng cười thật to xen lẫn nước mắt. Còn khán đài bên kia thì im lặng, tất cả không hẹn mà cúi đầu xuống. Những trạng thái cảm xúc khác nhau đều được phơi bày tại vòng chung kết này. Có niềm vui. Qua tấm lưới, Tsubaki nhìn thấy đội đối thủ lăn tròn trên sân, ôm chặt nhau trong sung sướng. Có nỗi buồn. Nó cảm thấy cảm giác thua cuộc đang bao trùm lấy mình. Nó chỉ biết đứng đơ ra một chỗ như trời trồng. Đằng sau lưng, đồng đội đang quỳ rạp xuống cả sân, ôm đầu, khóc nức nở. Bên cạnh là Ayano ngồi trong tư thế ngã xuống, mặt đầy sợ hãi. Tức thì, có một bàn tay giật cậu ta lên. Người đó hét:
- Con quỷ kia. Sao mày không đập trái bóng? Mày làm sao vậy sao vậy? Mày biết mày làm được mà. Không có hàng chắn, mày sợ cái gì chứ?
Là đội trưởng của bọn tôi chị ấy nắm cổ áo Ayano mà dốc lên. Mấy người khác thấy vậy đều chạy đến tách hai người ra. Captain thì trông như sắp giết cậu ta, còn người bị xốc cổ chẳng thể nói được lời nào. Thật là một mảng hỗn loạn.
Riêng Tsubaki thì lặng lẽ rời khỏi sân, nó nhớ hình như có người gọi nó lại xếp hàng để trao giải thì phải, nhưng nó không để ý, mãi đến khi ban huấn luyện dừng nó lại.
Nó trải qua mọi chuyện một cách hững hờ, không nhớ gì hết. Cho đến khi trao đến giải "Chuyền hai xuất sắc nhất" thì nó mới chịu ngước mặt lên.
Đây chính là thứ nó quan tâm nhất, thứ mà nó ham muốn nhất, thứ có thể vực nó dậy khỏi cú sốc vừa qua, giấc mơ của nó. Nhưng nó không thể chạm tay đến đỉnh cao kia. Giải thưởng đã được trao cho chuyền hai đội vô địch. Nhìn cậu ta vui vẻ nhận bằng khen từ ban tổ chức nó cảm thấy mắc ói vô cùng. Không biết có phải là kinh tởm cho cảnh tượng kia hay là buồn rầu? 

ĐN Haikyuu [Bông hoa của sân đấu]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ