Giữa một tối tiết trời cận đông, ánh sáng từ chiếc cột đèn kia giống như một hải đăng trên biển vậy, vì xung quanh luồng ánh sáng mong manh đó là một diện tích đen kịt rộng lớn.
Tsubaki bất giác hít vào một nắm đầy không khí, thứ khói bụi giả danh này làm rát cổ họng của nó, ngay cả dây thanh quản cũng giống như bị nhiễm độc, không thể rung lên được mặc cho cơn đau trong người từng giây hành hạ. Có lẽ thở ra sẽ tốt hơn, nhưng dù vậy, nó vẫn không muốn làn hơi thở trắng mờ đó bị gió thu cuốn đi hoặc bị bóng tốt nuốt chửng như một hố đen. May thay, trời tối đen đến mức giơ tay trước mặt cũng chẳng thấy nổi, thật tốt.
Nó chậm chạm tiến về phía trước, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo âu khi phải quyết định làm gì đó theo cảm tính lại trào lên như sóng, tuy vậy nó biết mình đang đi đúng hướng.
Bởi vì trong biển sương của miền Đông Bắc Nhật Bản, dù cho ánh sáng chẳng thể lọt qua, âm thanh lại chính là một ngoại lệ.
Và tiếng hét của Kageyama cùng tiếng rên rỉ của Hinata là một minh chứng rõ ràng cho chuyện này.
Chẳng mấy chốc nó đã nhìn thấy hai tên ngốc đó rồi, cùng lúc này, sương mù bỗng dưng tan nhanh chóng, Tsubaki đột nhiên có suy nghĩ rằng mình vừa vượt qua một mê cung.
Giờ thì nó ở đây, trước mặt là một Hinata mặt mũi tèm nhem, dính đầy đất cát và xước xác như vừa bị thả vào một chuồng sư tử cho tự sinh tự diệt. Bên cạnh là con sư tử, mặt mày vẫn khó ở như mãn kinh, miệng không ngừng la hét ủm tỏi, cậu chỉ dừng lại cho đến khi Tsubaki lọt vào tầm mắt.
- Tập luyện như vậy thì hóa ra các cậu đang tự sát à? Thông tin cũng là một loại vũ khí đấy.
Tsubaki cực kì không ủng hộ cách dốc sức luyện tập kia của hai tên này, đó là một cách hiệu quả để tự làm mình hao tổn sức lực thì đúng hơn. Hơn nữa, nhìn Hinata kìa, ăn vài quả phát bóng sát thủ của Kageyama thì nuôi lại mấy tháng cho hoàn hồn? Do vậy, Tsubaki quyết định phải dừng bọn họ lại ngay.
- Cậu biết chuyện gì sao Tsubaki-san?
Hinata háo hức quấn quanh Tsubaki như một chú chim non làm nũng với mẹ, cơ mà nó cũng không bài xích loại cảm giác này chút nào, bởi vậy, nó mới không nhịn được chút hành động yêu thương.
- À thì, cũng không nhiều lắm, nhưng đủ để các cậu hạ gục tên khốn đó. Chỉ cần các cậu nghe lời tớ.
- Tên khốn...
Hinata và Kageyama rùng mình, trong lòng không thể không tự hỏi: Rốt cuộc người này phải tồi tệ đến mức nào để Tsubaki-san có thể gọi hắn như vậy?
Nhưng hai người hoàn toàn không nhận thức được rằng mình sẽ được chứng kiến sự đồi bại của hắn sớm thôi.
Sau khi thả một cái khăn lau lên đầu Hinata, Tsubaki tiến đến chỗ Kageyama, đưa bình nước ấm cho cậu ta. Lúc này, mắt Kageyama quét mắt một lượt từ đỉnh đầu xuống dưới chân Tsubaki, cậu chép miệng hỏi:
- Như thế mà cậu đã lạnh rồi?
Đúng là thời tiết đã vào thu nhưng ông trời cũng không đáng trách đến nỗi bắt người ta phải mặc 3, 4 lớp áo, còn có 2 lớp quần đến như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐN Haikyuu [Bông hoa của sân đấu]
FanficNguyên tác và nhân vật là của Haruichi Furudate. Câu chuyện về một cô bé chuyền hai thiên tài mất niềm tin vào bóng chuyền. Một ngày, cô tình cờ bắt gặp hình ảnh của "Người Khổng lồ tí hon" nên nảy sinh ý định tới Karasuno. Và hành trình của cô ấy v...