Đã gần 1 tháng rồi, từ trận thua mới nhất của CLB Bóng chuyền Karasuno.
Tôi - Azumane Asahi - là Ace của đội đã sợ hãi thất bại và bỏ cuộc trong giữa trận đấu trong khi đồng đội mình vẫn chưa từ bỏ hi vọng lội ngược dòng.
Trận đấu hôm đó, rõ ràng rằng đội chúng tôi yếu thế hơn, tôi biết chứ. Bọn tôi không có cơ hội thắng, ai cũng biết rõ. Và đối với một Ace, đó như là một điều xúc phạm vậy.
Cái cảm giác muốn vượt qua bức tường trước mặt nhưng nó thật xa vời, thật khó với tới. Nhưng tôi có cảm tưởng rằng nếu như nó chỉ cao bằng đầu gối thì tôi cũng chẳng thể bước qua được.
Sự hèn nhát này xuất phát từ đâu vậy? Cảm giác nặng nề này là gì? Tại sao mình lại yếu đuối như thế?
Nhưng tại sao khi quyết định từ bỏ bóng chuyền mình lại cương quyết như vậy? Sự tự tin thật vô căn cứ.
Và tôi muốn khẳng định rằng, cái quyết định đó đúng là...NHỤC MUỐN ĐỘI QUẦN LUÔN...
Tôi thậm chí còn chẳng thể tượng tượng được rằng mình đã ra quyết định mà không phải nhờ đến Chúa hay một đồng xu nào đó.
Nhưng điều này không còn quan trọng nữa, điều duy nhất tôi biết mình phải làm đó là bảo toàn tính mạng cho mình...khỏi tình huống chết người này...Có lẽ tôi bị trời phạt vì đã ra một quyết định hèn nhát như vậy...
- Cứu tớ với Suga, Daichi. ToT
Chúa ơi con thề là nếu thoát được thì con sẽ tụng kinh niệm phật mỗi ngày ToT.
- Ai đang ở đó? Ra mặt đi.
Chuyện là, tôi nhớ mọi người quá nên tạt qua xem tình hình thế nào. Ai ngờ lại bị hiểu lầm là biến thái nên bị rượt đến tận bụi cây này.
Những lá cỏ dại gây ngứa làm tôi ngứa ran trong khi lẩn trốn trong những bụi cây ven đường.
Muốn gãi lắm chứ nhưng tôi sợ con quái vật ngoài kia sẽ nhào đến ngay, giống như mấy bộ phim kinh dị ấy.
Dù dính đầy mồ hôi và bùn đất, tôi vẫn cố duy trì tư thế ngồi xổm để có gì con ma đó rượt thì sẽ chạy luôn. Nhưng muốn chạy được thì phải thăm dò đối thủ đã.
Dùng hết sự can đảm lẫn gan lớn gan nhỏ, tôi vạch bụi cây ra nhìn quanh quất xem. Bên ngoài chẳng có gì cả, ngoài một cây cột điện đang lập lòe chiếu sáng, thỉnh thoảng lại chợp tắt, chợt hiện, tôi cố cảm tưởng như vừa thấy một cái bóng trắng lượn lờ ở đó.
- Đừng nhìn ở đó nữa Asahi, đừng nhìn nữa.
Tự nhủ như vậy, tôi cố dằn tiếng hét đang chực chờ trong cổ họng lẫn tiếng thở hồi hộp. Ôi chúa ơi, hãy kìm hãm con thỏ trong con.
Tuy vậy, chúa lại vui tính thả thêm mấy tình tiết kinh dị nữa.
Bỗng nhiên gió thổi mạnh như được mùa, mấy cái cây cũng xào xạc như được thuê múa chợ, chúng nó không chịu đứng yên, cộng thêm tiếng hú nghe tựa của chó sói nữa làm khung cảnh càng trở nên ghê rợn.
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐN Haikyuu [Bông hoa của sân đấu]
Fiksi PenggemarNguyên tác và nhân vật là của Haruichi Furudate. Câu chuyện về một cô bé chuyền hai thiên tài mất niềm tin vào bóng chuyền. Một ngày, cô tình cờ bắt gặp hình ảnh của "Người Khổng lồ tí hon" nên nảy sinh ý định tới Karasuno. Và hành trình của cô ấy v...