"Giám chế Dương cô nói vậy là sao?"
Nghiên Giản Tinh rời đi căn phòng nghỉ cũng không yên tĩnh như cô ấy nghĩ. Nghiên Phong bỗng nhiên nhận được điện thoại từ đối tác lớn nhất của mình, công ty sản xuất phim ảnh 'Ánh Dương'
Công ty 'Ánh Dương' hiện là công ty sản xuất, chế tác phim ảnh và âm nhạc lớn nhất cả nước.
Nếu 'Ánh Dương' đơn phương chấm dứt hợp tác thì người bị thiệt hại nhiều hơn là họ. Vì các tác phẩm của "Ánh Dương' đều là chế tác lớn với nguồn vốn khổng lồ.
Dù là người mới chỉ cần được một vai diễn nhỏ trong tác phẩm của họ đều có thể một đêm liền thành danh.
Giờ này, một trong những người thành lập lên công ty 'Ánh Dương' gọi đến cho Nghiên Phong tỏ ý không muốn hợp tác với họ nữa.
Điều này đồng nghĩa công ty của họ sẽ phải chịu thiệt hại rất lớn. Những diễn viên, ca sĩ của họ đang hợp tác với Ánh Dương sẽ đều bị loại khỏi dự án của Ánh Dương.
Nghe tới đây, tất cả người trong phòng đều nóng này. Nghiêm Phong không có thời gian tâm trí dành cho Nghiên Giản Tinh nữa.
Dù Giản Hạ vẫn còn muốn ở lại chờ Nghiên Giản Tinh nhưng dưới sự cưỡng chế của Nghiên Phong bà cũng đành rời đi.
Họ phải nhanh chóng gặp tổng giám chế bên Ánh Dương càng sớm càng tốt. Đối với họ việc này càng kéo dài tổn thất càng lớn và hậu quả sẽ càng lớn nếu để cánh nhà báo đánh hơi được.
Chị cần việc này bị rò rỉ ra cộng đồng thì sẽ không có đạo diễn, nhà sản xuất âm nhạc nào muốn hợp tác với họ.
Chính vì thế khi Nghiên Giản Tinh quay lại họ đã sớm không còn ở đây. Tưởng Hy từ phía sau đi đến giải thích "Sợ em không muốn gặp họ, chị có làm chút chuyện để họ sớm rời đi. Nếu em muốn gặp họ chị sẽ sắp xếp."
Nghe vậy Nghiên Giản Tinh khẽ cười, thực sự Tưởng Hy vì cô mà nghĩ thật nhiều. Đúng là hiện tại cô không đủ dũng khí để có thể đối mặt với họ một lần nữa.
"Chị đã làm gì để họ rời đi vậy?"
Nghiên Giản Tinh biết tính của cha mẹ mình, nếu chỉ vài câu nói đơn giản mà có thể đuổi được họ đi là chuyện không thể nào. Huống chi, chị ấy luôn ở cạnh cô không rời khỏi tầm mắt cô một khắc nào thì lấy đâu ra thời gian gặp cha mẹ cô.
Tưởng Hy cười cười, khẽ xoa đầu Nghiên Giản Tinh "Chị có cách, em không phải lo. Chị sẽ không làm gì ảnh hưởng đến họ đâu."
Nghiên Giản Tinh chỉ cười nhạt, cô không quá quan tâm đến người cha, người mẹ vì một chút chuyện cũng có thể bỏ rơi cô như một món hàng không cần thiết.
Trường hợp này thực sự đã xảy chỉ là cô đến giờ vẫn không chấp nhận. Chuyện Tưởng Hy làm hôm nay khiến cô phải chấp nhận sự thật năm đó họ đã từng bỏ rơi cô.
"Chúng ta về thôi! Đã muộn lắm rồi." Nhìn bầu trời đêm, Nghiên Giản Tinh khoác ba lô lên, để Tưởng Hy ôm mình rời khỏi căn phòng nghỉ đem lại cho cô hồi ức không vui vẻ này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TST][BHTT]Thân Nhiệt
General FictionĐôi lời gửi tới bạn đọc: Đây là một câu chuyện mình tự viết, hay or dở là do các bạn tự quyết định. Các bạn có thể góp ý, chê bai đều được nhưng mình mong các bạn đừng buông những lời tổn thương nhau. Và cũng đừng đem công sức ý tưởng của mình đi m...