ONE: 4 km/h

5.6K 559 41
                                    

Papa của em qua đời rồi.

Bị xã hội đen đâm chết.

Kurokawa Izuru sau này sẽ chỉ còn một mình thôi. Không hề gì, em không sợ, papa nói em vẫn còn một đứa em trai và thằng bé đang ở Tokyo, có lẽ vậy.

Em sẽ đi tìm em ấy.

Kurokawa Izana.

"Anh, thằng út chết rồi thì con nhóc kia phải làm sao?"

"Làm sao? Làm thế nào cũng chẳng liên quan đến anh mày. "

"Em nói trước nhà em còn 3 đứa nhỏ, không nuôi nổi con bé kia đâu. Hai anh tự lo liệu đi."

"Mày thấy nhà tao còn chỗ cho nó hả?"

"Hay để bác cả nhận nó đi, dù sao con bé cũng còn số tiền ba nó để lại. Nhận nó cũng không thiệt."

"Không thiệt thì mày nuôi đi."

"Làm như số tiền ấy lớn lắm ý. "

Lớn hay nhỏ liên quan gì đến mấy người. Toàn bộ đều là của em. Kurokawa Izuru giữ chặt cái túi nhỏ với vài ba cái thẻ trong tay. Đây là toàn bộ tài sản mà em có, bao gồm tiền tích kiệm của papa, tiền bảo hiểm, tiền trợ cấp, một căn hộ nhỏ ở Tokyo.

Không nhiều. Nhưng nó là của em.

"Hay là cho nó vào trại mồ côi? "

Izuru ngơ ngác, tròn xoe mắt nhìn đám họ hàng trước mắt. Không, không được, em không muốn vào trại mồ côi, ở đó đáng sợ lắm. Rõ ràng vẫn còn họ hàng thân thích tại sao lại đẩy em vào trại mồ côi chứ?

Em cần một sự trợ giúp. Ai đó, là ai mới thích hợp? Một người đáng tin sống ở Tokyo cách nơi này cả trăm dặm. Một người lạ thân quen sẵn sàng giúp đỡ em.

Sano... Ông Sano!

Kurokawa Izuru vội vàng lẩn đi, chạy ra một góc khuất phía sau nhà, em lấy điện thoại gọi cho số máy thứ 2 trong danh bạ. Danh bạ của Izuru chỉ có 2 số máy, một là của papa, một là của ông Sano.

Papa cùng ông lão ấy có quen biết, tuy không quá thân quen nhưng cũng coi là có giao tình. Em từng gặp ông Sano vài lần, đó là một ông lão thẳng tính, dễ mến, ông cũng rất quý em nên có lẽ sẽ giúp đỡ em lần này.

"Moshi, moshi? Ông Sano, cháu là Kurokawa Izuru đây ạ. "

"..... Papa cháu mới qua đời tuần trước. "

".... vâng, không sao ạ, lễ tang cho papa cũng gần xong rồi ạ. "

"... cháu-- cháu xin lỗi nhưng cháu có thể xin ông một chuyện được không ạ?! Có lẽ nó hơi quá đáng _ không, cháu cũng cảm thấy nó rất quá đáng, chỉ là cháu thật sự không còn cách nào khác nữa. " Hai mắt Izuru đỏ bừng, bàn tay nhỏ bấu chặt lấy áo, đây là một chuyện cỡ nào khổ sở.

"... Ông có thể nhận làm người giám hộ cho cháu được không ạ? Các bác không ai cần cháu cả, họ muốn đưa cháu đến cô nhi viện. Cháu không muốn đến đó. "

"... Vâng, vâng, cháu cảm ơn ông nhiều lắm. "

".... "

Ông ấy đồng ý, thật tốt biết bao. Izuru thở một hơi nhẹ nhõm, sự căng thẳng vừa đi cơn mệt nhoài ùa đến, hai chân em nhũn ra nương theo bức tường lạnh lẽo sau lưng ngồi bệt xuống đất.

[ ĐN TR ] 520 KM/HNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ