03

696 109 32
                                    




[Tuyến thời gian quay trở lại chương một: Sau khi hết giờ học.]

"Cung Tuấn, câu này làm thế nào, tôi nghĩ cả tiết rồi vẫn không ra."

Đợi chuông hết giờ vang lên, bạn cùng bàn cầm đề thi vật lý đến bên cạnh Cung Tuấn hỏi bài, Cung Tuấn vừa nhận đề thi, vừa liếc mắt về phía Trương Triết Hạn đang từ phía sau đi tới chỗ mình.

Tim Cung Tuấn nhảy vọt lên đến cổ, sợ rằng cái tên này sẽ lại làm ra chuyện gì khác người.

May mắn thay Trương Triết Hạn vẫn là một người tinh ý, nhìn thấy anh đang giảng bài cho bạn học, thì chỉ lách qua mà không nói một lời. Cậu chỉ thuận tay đi ngang qua cầm lấy cốc nước của Cung Tuấn, nghĩ muốn đi lấy nước cho bạn học.

Thế là Cung Tuấn thả lỏng ngồi giảng đề cho bạn cùng bàn, bài tập này giảng hết cả một giờ ra chơi, đến lúc nghe thấy tiếng bước chân của thầy giáo anh mới ngẩng đầu lên, phát hiện cốc nước của mình đã trở về vị trí cũ, bên trong đã được đổ đầy nước nóng, còn có một túi lãng vị tiên.

Vào cuối tháng 10, cái lạnh đã tràn về khắp thành phố. Hôm nay trước khi đi học Cung Tuấn đã xem nhầm dự báo thời tiết, kéo khóa áo đồng phục lên để giảm bớt cái lạnh, nhưng lại chẳng chút tác dụng. Bạn cùng bàn thấy anh bị lạnh, cậu ta yên lặng nháy mắt ra hiệu nhìn bạn học bên cạnh cửa sổ, bạn học kia liền hiểu rõ mà đóng cửa sổ lại.

Cuối cùng, Cung Tuấn trông thấy hơi nước bốc lên từ cốc nước, chần chừ cả nửa ngày vẫn là cầm cốc nước lên ủ trong lòng bàn tay.

Vẫn còn rất...ấm áp.

......

Tất cả mọi người trong trường học đều biết Trương Triết Hạn theo đuổi Cung Tuấn.

Nguyên nhân thì đương nhiên là bởi vì đây là lần đầu tiên Trương Triết Hạn có động tĩnh về tình cảm. Mặc dù Trương Triết Hạn ở trong trường học là chúng tinh phủng nguyệt*, nhưng cậu lại giống như một đóa hoa nở bên vách núi, chặt đứt tất cả vọng tưởng muốn hái xuống của người đi đường, đồng thời cũng không nguyện ý giao mình vào tay bất kỳ ai.

(*) Chúng tinh phủng nguyệt: một đám sao tôn lên ánh trăng, giống một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

Những người đã từng theo đuổi cậu đều nói cậu rất khó theo đuổi, đối với người ngoài luôn cười ha ha hi hi, nhưng thật sự lại rất lạnh lùng.

Nhưng tất cả mọi người đều không thể ngờ, một đóa hoa cao ngạo lạnh lùng như vậy có một ngày lại mặc cho gió thổi bật rễ của mình, tung bay tới trong lòng bàn tay của một người khác, mà Cung Tuấn kia hết lần này đến lần khác vẫn thẳng như sắt thép.

Thế là tất cả mọi người mang theo tâm trạng muốn xem náo nhiệt, theo dõi nhất cử nhất động của hai người bọn họ.

Lúc này Cung Tuấn một vai đeo ba lô, rảo bước trên con đường về nhà mà không thèm liếc mắt tới Trương Triết Hạn đang líu ríu đi bên cạnh cùng một đám học sinh muốn hóng chuyện đang âm thầm quan sát bọn họ.

Hoàn || Tuấn Triết || Hiệu ứng cánh bướmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ