Chương 22: Nhận nhầm người

839 60 1
                                    

"Sao sáng không gọi tôi chở đi? Cứ nhất thiết phải là Chân Nguyên?".

"Sáng dậy thì Trương ca đã qua rồi, chứ tôi có gọi đâu. Cậu đừng nghĩ bậy bạ nữa, đến giờ vào lớp rồi". Tống Á Hiên nhàn nhạt đáp lại rồi đi về chỗ ngồi. Cậu nhìn biểu cảm anh cũng cảm thấy an tâm hơn, lẽo đẽo theo anh về chỗ.

"Tối qua cậu ngủ được không?". Lưu Diệu Văn nằm nhoài ra bàn, chớp mắt nhìn Tống Á Hiên đang đọc sách. Thấy anh gật đầu thì vui vẻ hỏi tiếp. "Eo cậu đỡ đau chưa?".

Nghe đến đây thì Tống Á Hiên khựng lại, liếc cậu một cái rồi tiếp tục đọc sách. "Nhờ phước của cậu mà tôi phải tập đi catwalk vào tối qua đấy".

"Xin lỗi mà, cậu lúc đó khả ái quá...tôi không kiềm chế được". Lưu Diệu Văn mỉm cười, đứa tay xuống xoa bóp eo cho anh. "Tôi mát xa cho cậu đỡ đau nè".

"Hừ, coi như cậu biết điều".

Cả sáng hôm nay, Lưu Diệu Văn đều sáp sáp lại Tống Á Hiên. Vì muốn anh không bị thiếu hơi alpha mà khó chịu nên cậu mới làm đủ cách, đưa cả áo khoác cho anh ôm. Cả lớp bị thồn cơm chó vào miệng nhưng không những không khó chịu, ngược lại còn rất thích. Trai đẹp với nhau như này, hoàn hảo quá rồi. Đến trưa học xong, Tống Á Hiên cũng nằm nhoài ra bàn như Lưu Diệu Văn. Bỗng một bạn nữ ngại ngùng đến trước mặt hai người, thẹn thùng nói.

"Á Hiên với Diệu Văn à, hai cậu có muốn đi ăn tiệc với lớp không? Tối nay đó".

"Tiệc gì? Đang yên lành mà...". Lưu Diệu Văn chưa kịp nói xong đã bị Tống Á Hiên cốc vào đầu một cái rõ đau, chỉ biết ôm đầu gục mặt xuống bàn tủi thân. "Á Hiên nhi đánh tớ....đau quá à".

"Tiệc cuối năm đó hai cậu. Lớp mình cũng năm cuối rồi, sắp thi tốt nghiệp nữa nên là mới tổ chức". Cô bạn vui vẻ giải thích cho hai người.

"Ồ, vậy Lưu Diệu Văn có đi á. Cậu nhớ chừa chỗ cho cậu ta nữa nha". Tống Á Hiên cũng mỉm cười nói lại.

"Ơ vô lí. Còn cậu sao không đi?". Lưu Diệu Văn đang giận dỗi nghe vậy thì liền bật dậy ngạc nhiên hỏi anh.

"Hôm nay công ty tôi có việc cần giải quyết, không đi được". Tống Á Hiên liếc cậu nói.

"Vậy tôi cũng không đi". Lưu Diệu Văn bĩu môi, dựa vào vai anh.

"Không bận gì thì đi đi, dù gì cũng là tiệc cuối năm". Tống Á Hiên đẩy đầu cậu ra, ném cho cậu ánh mắt cảnh cáo. Lưu Diệu Văn đành ấm ức gật đầu đồng ý, dù tiệc có vui đến mấy nhưng không có anh thì cũng không vui vẻ nổi. Đợi bạn nữ đi rồi thì anh mới quay qua nói với cậu.

"Sáng nay không phải cậu nói có chuyện ở CLB bóng rổ sao?".

"Ờ ha, tôi đi chút rồi quay lại liền. Chờ nha". Nói xong liền cấp tốc chạy mất, anh nhìn theo chỉ biết cười trừ. Thấy điện thoại có người gọi, mở lên mới biết là Trương Chân Nguyên.

"Anh đến chưa ạ?". Tống Á Hiên lễ phép hỏi anh.

"Ừm...Anh đang chờ em ở phòng đàn á".

"Đợi chút. Em đến liền".  Tống Á Hiên nhanh chóng lấy đồ rồi tới phòng nhạc tìm anh.

Thấy Trương Chân Nguyên đang đứng tựa vào bàn học nhìn ra khung cảnh ngoài trời, anh vui sướng chạy đến hù một cái.

[Văn Hiên] Học trưởng! Anh thật khả áiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ