Chương 9: Tống Á Hiên trổ tài nấu ăn?!

1K 56 2
                                    

Tống Á Hiên bối rối không biết làm sao. Đúng lúc Lưu Diệu Văn định cúi xuống hôn anh tiếp thì điện thoại ba mẹ gọi đến. Anh vội đẩy cậu ra, bắt máy trả lời.

"Alo, có việc gì không ạ?"

"Con về tới nhà chưa? Nhớ ngủ sớm, đừng học quá sức nhé".

"Con về tới nơi rồi. Ba mẹ ngủ sớm đi ạ".

Lưu Diệu Văn thấy vậy thì mở khóa cửa. Tống Á Hiên gọi điện thoại xong thì liền mở cửa xe, ba chân bốn cẳng chạy vào nhà. Cậu nhìn về phía cửa một lúc, tự mỉm cười nhẹ rồi lái xe về nhà.

Cả đêm hôm đó Tống Á Hiên nằm trằn trọc không ngủ được. Trong đầu cứ nghĩ đi nghĩ lại cảnh ấy. Anh bất giác đưa tay lên môi, mím môi lại.

"Lưu Diệu Văn, cậu đối với tôi như vậy là có ý gì chứ?". Anh tự hỏi rồi cười khẩy, cố gắng nhắm mắt ngủ.

Sáng hôm sau, Tống Á Hiên phải đến sớm để tuần tra. Sau đó phải kiểm tra sổ sách hội học sinh, rồi vào lớp học bù đến trưa. Thật sự rất mệt, chưa kể còn ngủ thiếu giấc nữa. Đến trưa tan học, Hạ Tuấn Lâm qua bàn năn nỉ mãi anh mới đi. Đến căng tin thì hỏi ăn gì cũng không ăn, mọi người cứ lo lắng anh bị thương nặng đến mức đau không ăn được. Đúng lúc đó, Nguyệt Kha chạy lon ton từ xa đến chỗ anh.

"Nguyệt Kha, em đến đây làm gì vậy?". Mã Gia Kỳ ngạc nhiên thấy cô chạy đến, lao tới ôm Tống Á Hiên.

"Em đến thăm anh em, với đem cơm tự làm cho ảnh". Tống Nguyệt Kha để hộp cơm lên bàn cho anh, vừa nói vừa dọn ra cho anh ăn.

"Hiếm khi em làm cơm hộp cho Hiên nhi ăn lắm nha. Có vụ gì hả?". Hạ Tuấn Lâm cười cười chọc cô.

"Ảnh bị thương, nên ăn đầy đủ dinh dưỡng để mau khỏe lại. Xong rồi, anh mau ăn đi. Em về nha". Cô cười tít mắt, cúi xuống hôn má anh một cái rồi chạy về.

"Wao, anh em tốt có khác." Mã Gia Kỳ nhìn theo bóng lưng Nguyệt Kha, vỗ tay cảm thán.

"Oa, ngon quá dọ. Cho tớ miếng đi". Hạ Tuấn Lâm ngồi cạnh anh, mắt long lanh khi thấy quá trời món ngon.

Tống Á Hiên cười nhẹ, không từ chối mà gắp cho Hạ Tuấn Lâm ăn chung. Đồ ăn Nguyệt Kha làm rất ngon, nhưng mà nhiều quá. Hơn 4 người ăn cũng được. Lưu Diệu Văn ngồi đối diện trầm ngâm nhìn anh, nghĩ ngợi một lúc rồi mới lên tiếng.

"À Tống Á Hiên, tôi biết nên yêu cầu cậu làm gì để bày tỏ lòng biết ơn tôi rồi".

"Phụt!". Tống Á Hiên một phát phun thẳng vào mặt cậu. "Cái này cậu còn nhớ sao? Chẳng phải đã trả rồi mà?".

"Cái đó là tạm thời vì tôi chưa nghĩ ra, giờ nghĩ ra rồi". Lưu Diệu Văn lấy giấy lau mặt.

"Ủa vụ gì thế?". Mã Gia Kỳ tò mò nhìn hai người.

"Cậu ta chấm thuốc giúp em, giờ còn đòi trả ơn. Rõ ràng là đã hôn...". Nói đến đây thì Tống Á Hiên cứng họng lại, vội vàng đổi từ. "Rõ ràng là đã trả ơn rồi mà còn bắt nạt người quá đáng ".

"Vậy coi như cậu vừa phun cơm vào mặt tôi. Nên phải làm theo yêu cầu tôi đưa ra".

"Yêu cầu gì?". Tống Á Hiên bất lực nhìn cậu. Sợ cậu ra yêu cầu quá đáng thì liền bổ sung thêm. "Nhẹ nhẹ chút, cậu cũng mang ơn tôi không ít lần đâu".

[Văn Hiên] Học trưởng! Anh thật khả áiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ