Chương 24

129 8 0
                                    

#24 ( Bão 2 )

Lưu Yên Hoa trừng mắt nhìn Tiêu Chiến rồi hậm hực bước vào phòng nhân sự.

- Hừ. Nghĩ mình là ai mà không cần phỏng vấn ?

Vương Nhất Bác ghé sát tai Tiêu Chiến, thì thầm

- Ghen rồi à ?

- G.. Ghen ? Haha. Bác đệ à. Em nghĩ nhiều rồi đó. Cô ta căn bản không xứng để anh bận tâm.

- Anh không ghen nhưng em ghen rồi. Lúc nãy anh thân thiết với Lục Trà Biểu như vậy. Hừ.

Tiêu Chiến kéo sát đầu Vương Nhất Bác vào mình, ánh mắt hiện rõ vẻ ôn nhu

- Từ bây giờ không như vậy nữa. Nào, đi ăn thôi.

Tiêu Chiến nhanh chóng kéo Vương Nhất Bác đi mất bỏ lại Dương San San và Vương Nhất Hy ngơ ngác đứng như trời trồng. Ủa ? Rõ ràng là Dương San San cô bỏ công bỏ việc tới đây để mời mọi người đi ăn mà ? Vậy mà hai tên kia lại đánh lẻ chạy trước. Tiêu Chiến. Đồ trọng sắc khinh bạn !!! Nội tâm Dương San San đang gào rú nhưng bên ngoài vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lẽo.

- Cũng tốt. San San, mình đi ăn thôi. Càng có nhiều thời gian bên nhau hơn chứ sao ?

****

Vương Nhất Bác đau lòng nhìn nam nhân đang nằm trên giường bệnh. Tiêu Chiến sau khi trải qua cơn phẫu thuật hiến gan cho Phong Tử Ninh thì thần sắc mệt mỏi ngủ thiếp đi. Đôi tay vẫn nắm chặt không buông khỏi Vương Nhất Bác

- Thằng bé ổn rồi. Không sao đâu đừng lo lắng quá.

Mạnh Tử Yên đặt tay lên vai con trai nhẹ nhàng lên tiếng

- Con không sao. Bố mẹ về trước đi ạ. Tiêu Chiến có con lo rồi.

Lúc này Tiêu Chiến khẽ cựa mình, tỉnh giấc. Ngón tay thon dài chạm nhẹ vào tay Vương Nhất Bác khẽ siết chặt

- Chiến ca. Anh tỉnh rồi ?

Tiêu Chiến khó nhọc quay sang nhìn Vương Nhất Bác

- Mẹ anh...sao rồi ?

Vương Nhất Bác kéo chăn đỡ Tiêu Chiến ngồi dậy.

- Mẹ anh tỉnh rồi. Anh nghỉ ngơi một lát đi đã.

Mạnh Tử Yên mở cửa bước ra ngoài, có chút luyến tiếc nhìn hai người con trai

- Ta về hầm chút canh rồi mang đến cho con.

- Cảm ơn mẹ.

Mạnh Tử Yên gật đầu, trong thâm tâm một nỗi lo lắng bất an dấy lên trong bà.

_____

16 giờ 30 chiều, Vương Nhất Bác đang ngồi gọt táo. Bên cạnh là Tiêu Chiến và Phong Tử Ninh đang ngồi nói chuyện. Không biết như thế nào, Vương Nhất Bác hất đổ cốc nước trên bàn xuống. Tiêu Chiến nhíu mày kéo tay anh lại, lo lắng

- Bác đệ. Anh ổn chứ ?

Vương Nhất Bác quay lại nhìn cậu, nở nụ cười

- Em không sao. Trượt tay một chút thôi.

- Nhất Bác. Đang ở trong viện, em đi kiểm tra sức khỏe luôn đi

Mặc dù không muốn nhưng dưới sự thúc ép của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đành hậm hực đi kiểm tra.

[ Bác Chiến ] Bạn học Tiêu, you are mine Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ