Chương 2

419 74 2
                                    

Chiều chiều, cái se lạnh vất vưởng trên khắp cành cây khẳng khiu trên con đường bận rộn của ngày tháng mười- những ngày mùa đông đang vừa hay chín, mái hiên bên nhà đã bắt đầu ngả màu nhạt dần. Duẫn Hạo Vũ khoác lên mình bộ áo khoác mùa đông ấm áp, đôi tay đã hơi hoe đỏ vì cái lạnh tràn về đột ngột. Cậu khẽ nhăn mặt, xoắn xuýt xoa đôi bàn tay vào với nhau rồi đưa lên miệng hà hơi ấm.

Mùa đông rất lạnh, thế nhưng cậu lại thích nó. 

Một ngày nào đó khi cậu bỗng chợt tỉnh giấc sau một giấc mơ, bên ngoài cửa sổ những sắc vàng của ngày thu trải dài mênh mang ra khắp phố phường đã biến mất. Nhìn vào tờ lịch mới chợt nhận ra, tháng mười một đã tràn về rồi, từ khi nào cậu chẳng hề hay. Đường phố uể oải, vươn vai thức dậy sau khúc giao hưởng thu đông chuyển mùa lặng lẽ.  

Thưởng thức xong bữa ăn xế chiều nóng hổi của mình tại nhà, Duẫn Hạo Vũ thay quần áo nhanh chóng ròi chạy ra khỏi nhà, bắt xe buýt tới học viện âm nhạc đương đại Odette giữa bầu trời xam xám của Quảng trường thủ đô rộng lớn.  

Được sinh ra ở xứ sở của những lâu đài cổ kính và được lơn lên bên cạnh những lễ hội bia Oktoberfest lừng danh nổi tiếng, Duẫn Hạo Vũ được tiếp xúc với những phím đen trắng dương cầm khi còn rất nhỏ. Cậu mang trong mình niềm đam mê mãnh liệt và ước mơ khao khát cháy bỏng là được chinh phục cây đàn trắng con sò được đặt ngay ngắn giữa thính phòng rộng lớn khang trang mà từng bước chập chững tiến vào từng cuộc thi lớn nhỏ, dành về được không ít các giải thưởng lớn nhỏ khác nhau. 

Con đường ấy dĩ nhiên không hề dễ dàng gì, thế nhưng, nó lại khiến cậu cảm thấy mình thật sự là một người phi thường đến mức tuyệt vời. Được công nhận trở thành giảng viên chính thức của Odette tại cái tuổi hai mươi, cái tuổi có lẽ còn quá mức trẻ măng so với những vị đồng nghiệp khác. Thế vậy mà cậu đã có thể chứng minh bản lĩnh đứng lớp của mình khi đã liên tục giảng dạy liên tiếp trong suốt bảy năm trời, thậm chí, đã thành công viết tên mình vào danh sách giảng viên trụ cột hàng đầu của Odette.

 "Xin chào các trò, chúc các trò một ngày tốt lành nhé."- Duẫn Hạo Vũ nghiêm trang đứng trên bục giảng, nheo mắt cười hiền nhìn đám học trò của mình- "Vậy chúng ta bắt đầu luôn nhé. Bài học hôm nay là về bản Moonlight Sonata của nhà soạn nhạc Beethoven nổi tiếng người Đức. Bản nhạc này đòi hỏi kỹ thuật đánh rất cao, nên thầy mong các trò chú ý thật kỹ vào nhé. Không hiểu chỗ nào các trò có thể hỏi thầy lại."

Trong sự nghiệp biểu diễn thính phòng của mình, Duẫn Hạo Vũ đặc biệt yêu thích bản nhạc này. Phải nói thế nào nhỉ, Moonlight Sonata chính là một bản nhạc mang ý nghĩa to lớn, nó đánh dấu cho sự chuyển mình mạnh mẽ trong phong cách sáng tác của nhà soạn nhạc thiên tài Beethoven. Từng cung bậc cảm xúc trải qua, từ dìu dặt,nhẹ nhàng đến mạnh mẽ và dữ dội. Một bản nhạc như những lời tâm tình mang đậm vẻ tiếc thương đau đớn, mất mát, lại như một lời nguyện cầu giữa cơn bão táp mưa sa dữ dội.

Bản nhạc này là một huyền thoại, phải, và chính nó đã giúp cậu trở thành một nghệ sĩ dương cầm danh chính ngôn thuận được thánh đường Odette công nhận.

Kepat| The winter sonataNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ