Chương 6: Winter in your eyes

340 73 12
                                    

Lại là một ngày sớm về với những cơn gió bấc tràn về lạnh buốt. Sương mờ bao phủ hết khắp cành cây cỏ lá, cơn mưa phùn tuy không ồn ã náo loạn như những ngày hạ về thế nhưng lại dư sức làm cái lạnh tăng thêm hơn, ôm trọn cả thành phố vào lòng mà cắt sâu vào từng gân thớ thịt của người. Lớp tuyết dày dưới đất càng thêm mềm mịn trắng phau, in hằn lên những dấu chân của những kẻ đã từng lướt qua nơi ấy. Một ngày Chủ Nhật yên bình chạy đến với những làn khói nghi ngút phát ra từ chiếc lò sưởi nhỏ xíu, những tiếng kêu lặng thinh xào xạc cuốn lấy hương vị ren rét của con đường phố êm đềm vắng tanh.

Duẫn Hạo Vũ mặc trên mình chiếc áo khoác dày sụ đã được bố mẹ từ Đức gửi về từ mấy năm trước, gói ghém thêm chiếc găng tay, mũ len cùng với đôi tất cao cổ rồi len lén ra đường từ sớm. Đất trời bên ngoài những ngày chuyển giao thu đông vốn đã u ám lạnh lẽo, bây giờ đã vào hẳn mùa đông lại còn u ám hơn gấp bội, thế nhưng nó lại không mang đến cho người ta những thứ cảm giác não nề buồn thảm, trái lại còn mê đắm say mê hơn nhiều. Chiếc lá vàng hôm nao vẫn còn vương vẩn trên cành cây, chênh chao qua những nỗi niềm canh cánh chưa được tỏ lộ nay đã rụng xuống, nằm im lìm trên nền tuyết trắng. Một bầu không gian im lìm, vắng lặng, cỏ cây khoác trên mình những bộ xương trụi lá.

Cậu bước vào quán cà phê nhỏ bên đường, gần học viện âm nhạc đương đại Odette mà gọi cho mình một ly Hot Chocolate nóng hổi cùng với dư vị Marshmallow đa dạng ngọt ngào. Nơi đây không hề nhộn nhịp tấp nập như mọi chỗ khác trên thủ đô Bắc Kinh tràn ngập ánh đèn lộng lẫy, mà lại mang một vẻ đẹp cổ điển phong cách nhà sàn. Hình ảnh xe đạp được trang trí đơn giản bình dị trên bức tường với nhiều lá thư mang đậm sắc thu vàng, vẫn có những ngôi nhà nhỏ trong lòng thành phố, từng cánh cửa sổ, bức tường, bảng hiệu cái tên Winter Sonata đều đã nhuốm màu thời gian và thơm hương cà phê từ bao thế hệ đến nay vẫn luôn được lưu giữ cho đến trọn vẹn.

Bản nhạc piano không lời được cất nhẹ vang lên bên góc nhỏ trong quán, Duẫn Hạo Vũ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đã bám đầy hơi sương, không khỏi thở dài một hơi đầy chán nản.

Ai rồi cũng than mùa đông sao mà rét thế, mùa đông sao mà lạnh vậy. Thế nhưng khi mùa đông qua đi rồi, người ta mới biết những bông tuyết kia đã từng xinh đẹp đến nhường nào.

Bỗng nhiên, có một giọng nói trầm ấm vang lên ngay phía sau lưng Duẫn Hạo Vũ khiến cậu không khỏi giật mình mà quay đầu lại nhìn.

"Chào cậu, tôi có thể ngồi đây được chứ?"

"Châu Kha Vũ?"- Duẫn Hạo Vũ tròn mắt kinh ngạc nhìn chăm chăm vào người trước mặt- "Anh không sợ người ta sẽ nhận ra anh à? Hay anh chê cuộc sống hiện tại của mình với bao nhiêu vệ sĩ bên cạnh chưa đủ thoải mái?"

"Cậu làm việc ở Odette lâu như vậy mà không biết à?"- Châu Kha Vũ nhíu mày, khoanh tay trước ngực hỏi lại- "Winter Sonata ở gần phim trường nên các diễn viên thường xuyên lui tới, ở đây cũng có phòng riêng cho khách nên làm gì có ai phát hiện. Và hình như cậu cũng đang ngồi ở trong căn phòng đó đấy."

"Ừ, ừ thì..."- Duẫn Hạo Vũ bối rối, lúng ta lúng túng đáp lại- "Tôi không nhớ ra."

"Ha, gà vậy."- Châu Kha Vũ nhếch môi cười cười thiếu đòn nhìn Duẫn Hạo Vũ, không nói không rằng mà tiến lại chiếc đệm đối diện Duẫn Hạo Vũ mà ngồi xuống.

Kepat| The winter sonataNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ