Chương 8

3.5K 254 151
                                    

Cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Trình Châu Hoàn ngó đầu vào nhìn, chạm phải ánh mắt mơ màng của Hà Tân Dương chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn, cười nói: "Cuối cùng em cũng tỉnh rồi."

"Thật ngại quá anh Trình." Hà Tân Dương xoa mặt, xốc chăn xuống giường: "Tửu lượng của em không tốt, tối hôm qua đã làm phiền anh rồi."

Trình Châu Hoàn ngăn lại Hà Tân Dương muốn ngồi dậy, xoay người bưng một ly sữa nóng và một bát trứng chần đến, lại lấy một cái gối kê sau lưng để cậu tựa vào: "Nào, uống sữa trước đã, làm ấm dạ dày."

Hà Tân Dương cầm lấy ly sữa, ấm áp từ lòng bàn tay truyền khắp toàn thân.

Trình Châu Hoàn ngồi ở cạnh giường xoa đầu cậu: "Ăn xong thì đi tắm rửa, tôi đưa em ra ngoài đi dạo."

Tối qua Hà Tân Dương uống rượu nói chuyện rất nhiều, hiện giờ đói không chịu nổi, ăn như chưa từng được ăn, ăn xong còn muốn tự rửa bát, mặc quần áo thu đông đứng cạnh bồn nhanh nhẹn rửa.

Trong nhà có điều hòa, Trình Châu Hoàn cũng theo ý cậu, sau đó bỗng nhiên thấy Hà Tân Dương vỗ đầu áy náy nói: "Anh Trình, tiền ăn hôm qua anh trả giúp em đúng không? Hết bao nhiêu vậy ạ? Em trả lại cho anh."

Trình Châu Hoàn nào để ý đến số tiền cỏn con này, nhưng không thể không tôn trọng tâm ý của cậu, đành phải ăn ngay nói thật: "537 tệ."

Hà Tân Dương lau sạch tay, lấy 600 tệ trong áo lông ra, cười hì hì đưa tiền cho Trình Châu Hoàn: "Hôm qua em rút 800 tệ, còn tưởng không đủ chứ!"

Trình Châu Hoàn nhận tiền thành thạo cất vào túi, sau đó lấy ra 63 tệ: "Này, trả lại em tiền thừa."

Tất nhiên Hà Tân Dương không nhận, vội vàng xua tay: "Không cần không cần, anh chăm sóc em em còn chưa biết cảm ơn thế nào đâu."

"Cho nên 63 tệ này là tiền boa?" Trình Châu Hoàn chọc cậu.

"Không không!!" Hà Tân Dương nhất thời không biết phải nói gì.

Trình Châu Hoàn cúi đầu cười: "Cầm lấy đi, là bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, không thừa một xu, không thiếu một đồng."

Hà Tân Dương cầm lấy "tiền thừa", lại nói một câu "Cảm ơn anh Trình".

Hôm nay hai người đều không phải đi làm, Trình Châu Hoàn lái xe chở Hà Tân Dương đến phố ăn vặt ở trung tâm thương mại Bia Giải Phóng, đi Hồng Nhai Động ở Giang Ngạn. Tuy Hà Tân Dương là người Sơn Thành nhưng từ khi vào thành phố đến giờ vẫn luôn bận rộn làm việc, mấy chỗ du lịch thế này chưa từng đi bao giờ. Ngược lại không phải người bản địa như Trình Châu Hoàn rất quen thuộc, chỗ nào có cảnh đẹp, chỗ nào có đồ ăn vặt ngon anh cũng biết.

Hà Tân Dương dựa vào lan can trên tầng cao nhất của Hồng Nhai Động, nhìn nước sông chảy xiết cùng với cây cầu lớn khí thế mười phần, đột nhiên hỏi: "Anh Trình, anh học đại học ở Sơn Thành à?"

Trình Châu Hoàn lắc đầu: "Không, tôi học ở Bắc Kinh."

Hà Tân Dương nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy sao anh lại muốn đến Sơn Thành làm việc? Ở Bắc Kinh không phải  tốt hơn nhiều sao?"

[Đam mỹ/Hoàn] Trồng mặt trời - Sơ HòaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ