Chương 27

2.4K 175 31
                                    

Hà Tân Dương lấy điện thoại mở bản đồ ra, nhưng với mấy thành phố có cấu trúc lập thể như Sơn Thành không có nhiều tác dụng. Cậu đi quanh bản đồ các hành tinh trong hệ mặt trời mấy vòng cũng không tìm được Hỏa Tinh ở đâu.

mắt thấy đã sắp đến giờ hẹn Hà Tân Dương nóng nảy ngăn lại một người phụ nữ trung niên trước mặt, hỏi: "Chị, chị ơi, cho em hỏi Hỏa Tinh ở đâu ạ?"

Không may cho cậu người phụ nữ lại không phải người địa phương, sáng nay mới đến Sơn Thành, nghe Hà Tân Dương nói vậy sững sờ một lúc, ánh mắt quái dị hỏi lại cậu: "Cậu muốn tới Sao Hỏa?"*

Hà Tân Dương tưởng đối phương biết Hỏa Tinh ở đâu, gật đầu liên tục: "Đúng vậy ạ!"

Chị gái ghét bỏ đi trước, chỉ tay lên đỉnh đầu: "Nhóc con, vậy lên trời đi."

Buổi tối về nhà Hà Tân Dương kể chuyện "tìm Hỏa Tinh" này cho Trình Châu Hoàn nghe. Trình Châu Hoàn buồn cười xoa đầu cậu, trong mắt tràn đầy dịu dàng quan tâm: "Em đó, như một đứa trẻ vậy."

Làm việc được hơn nửa tháng, Hà Tân Dương lần đầu tiên Hà Tân Dương đứng trước quầy tiếp tân thay Tăng Tích bị cảm xin nghỉ.

Cậu mặc tây trang lịch thiệp, ngồi nghiêm chỉnh nhìn thẳng về phía trước, ngay cả tròng mắt cũng không chuyển động. Viên Đông bưng một ly cà phê nóng đến đặt trước mặt Hà Tân Dương, vỗ vai cậu trêu ghẹo: "Thả lỏng thả lỏng, thẳng lưng như vậy không mệt hả?"

Hà Tân Dương từ chối ly cà phê, nói uống rồi giọng sẽ không thanh.

Trình Châu Hoàn cũng cảm thấy buồn cười, mấy lần lấy lý do đi vệ sinh lướt qua trước mặt cậu, lần nào cũng không nói một lời, chỉ nhìn rồi đi.

Giữa trưa, Hà Tân Dương theo thường lệ đến văn phòng của Trình Châu Hoàn để học bài. Mấy ngày nay Trình Châu Hoàn vẫn bận một vụ án không ngủ đủ, hiếm khi nghỉ trưa cũng đóng cửa nằm ngủ trên sofa.

Hà Tân Dương quay đầu lại nhìn, quyết đoán cởi tây trang của mình đắp lên người anh.

Tháng ba, thời tiết Sơn Thành đã ấm lên từ lâu, buổi trưa nhiệt độ lại tăng cao, cách một lớp vải có vẻ khá nóng nực.

Nhưng Trình Châu Hoàn vẫn vô cùng hưởng thụ, nắm tay áo của tây trang lặng lẽ đặt trước ngực.

Cảm giác như đang nắm tay Dương Dương vậy.

Hà Tân Dương tạo một bức màn che đơn giản, trong phòng nhỏ lập tức tối sầm. Không bao lâu sau cậu lại ra mở mành cửa sổ để ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người Trình Châu Hoàn, nửa tối nửa sáng.

Ánh sáng và bóng tối ngăn cách ở vai Trình Châu Hoàn, nửa người trên là bóng tối, cả cơ thể lại chìm trong ánh dương.

Ấm áp nhưng không chói mắt.

Hà Tân Dương rất vừa lòng, lúc này mới ngồi vào bàn học nghiêm túc nghiên cứu đề thi.

Trình Châu Hoàn lại không ngủ được, trái tim như được tấm võng do ánh mặt trời dệt thành, mềm mại tinh tế, vùng vẫy cũng không thoát khỏi được, mà anh cũng không muốn vùng vẫy.

[Đam mỹ/Hoàn] Trồng mặt trời - Sơ HòaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ