Đi được nửa đường vẫn không nghe được lời đáp lại từ người này liền có tý ngứa ngáy khó chịu. Cố ý đi chậm lại, vươn tay lên đuôi dây tóc xanh lam nổi bật vấn vấn như đang tìm chuyện để nói nhưng vừa định mở miệng thì người kế bên đã nói trước.
"Tại sao đột nhiên đổi ý?" Wakasa liếc qua, nghĩ mãi vẫn không ra lý do mà thằng nhóc này muốn hại công chúa của anh. Nếu nói ngoài cái thân phận con cờ tốt của Kantou Manji thì chẳng còn động cơ gì hết, có thể...là do lệnh của Sanzu bên đấy? Anh đã nghĩ như thế nhưng cái lý do gia nhập của nó đã đè bẹp cái suy luận trên của Wakasa. Cuối cùng vẫn là hỏi trực tiếp.
"Ừm, đính chính lại cái là tôi đâu có tham gia vào Phạm. Còn chú hỏi ý định đến đây hôm nay thì đơn giản là để..quan sát thôi." Nói đến đây đôi mắt sapphire có chút cụp xuống tỉ mỉ liếc sang nhìn biểu hiện của ông chú kia. Tôi không biết chú ta có tự nhiên dẫn tới chỗ tối nào rồi tẩn bản thân một trận vì cái lý do này hay không nhưng thôi, hết lời biện minh rồi. Hành động và cử chỉ của tôi từ đầu quá rõ ràng, không nói thì nhìn cũng biết được.
Khi bước vào thang máy đột nhiên cơn ớn lạnh báo trước điều không may chạy dọc hết sống lưng khiến tôi vô thức rùng mình, len lén liếc qua cái người chú với gương mặt lạnh tanh mà cái yết hầu nhỏ ngay cổ âm thầm lên xuống vài lần. Sao cứ có cảm giác sự việc tiếp theo xảy ra sẽ vô cùng thiệt thòi cho bản thân vậy..hông lẽ ông chú này định bán hành cho tôi thật đó hả?
Con số hiển thị trên bảng điện tử vừa ngừng lại cũng là lúc âm thanh "ting" quen thuộc của thang máy vang lên, mang theo cái cảm giác lo sợ mà đi theo cái bóng lưng nhìn nhỏ nhưng cực kỳ vững vàng phía trước. Cũng không nghĩ tới một người nhỏ con như này có thể là cựu cột cán của Hắc Long đời đầu.
Nghĩ tới cái thế lực một mình lật trời của ông chú này liền tự an ủi mình bằng cách mỉm cười nhẹ. Thật sự quá kỳ diệu rồi, ăn gì mà trẻ dữ. Tôi mà không biết trước mặt mình là cực Hắc Long thì có chết cũng không tin được người trước mặt hơn mình mười mấy hai chục tuổi. Nhớ hồi tôi ba mươi cái bản mặt tôi vẫn có xíu nếp nhăn, haizz...nhìn mà chán chê. Ông nội trước mắt tôi đây chơi hack tuổi à?
Lo mà suy nghĩ viễn vong nên chẳng thèm chú ý gì tới mấy cảnh quan xung quanh, lúc nhận thức lại thì bản thân đã đứng trước một biển người mặc bang phục đen vân hoa trắng hô hào cổ vũ cho trận đánh ở giữa khán đài.
Đôi mắt sapphire liếc xuống hai kẻ cố sống cố chết đánh đấm nhau, nhìn thôi cũng cảm nhận được hai kẻ trên khán đài không phải là dạng thường thấy như mấy côn đồ dỏm bên ngoài. Tự bản thân nhìn liền có thể cảm thấy từng người, từng người ở đây ít nhiều gì cũng đã được rèn luyện một cách rất tỉ mỉ.
Tiếng la hét trầm lớn có, thanh cao có, cứ liên tục vang vọng phía bên tai khiến người nghe tự nhiên cảm thấy phấn khích theo nhịp độ ở đây. Tôi ngơ mắt nhìn tới khán đài, thái độ liều mạng này của họ khiến bản thân không nhịn được mà lạnh người. Thật sự quá khủng mà.
Đột nhiên một bàn tay nhỏ chộp lên vai khiến tôi giật cả mình xoay phắt lại. Chưa kịp nhìn lại phía sau nữa thì cái đầu đã bị giữ lại cứng ngắc hướng tới khán đài như ý không muốn tôi xao nhoãn. Cái giọng của ông chú đó nhè nhẹ trầm ổn vang bên tai.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN Tokyo Revengers] Khởi Đầu
عشوائيMột nữ sinh chăm chỉ học tập để có thể trở thành một bác sĩ. Năm 23 tuổi cô ấy đã trở thành một bác sĩ tài giỏi nhờ sự cố gắng của mình. Nhưng một ngày người ta phát hiện cô ấy đã tự tử tại ngôi nhà của mình không ai biết lý do. Chuyện mà vị bác...