Buổi sáng cuối tuần, bầu trời gợn từng đám mây lãng đãng, gió hiu hiu thổi, Tuệ Anh tự thưởng cho mình một ngày thảnh thơi tại nhà với ly cà phê quen thuộc cùng cuốn tạp chí kiến trúc mới xuất bản, thực chất để trấn định vô vàn cảm xúc hỗn mang vừa mới nảy sinh. Cứ mỗi lần nhắm mắt, hay đầu óc trống rỗng, cơ thể cô không tự chủ mà nhớ lại những trải nghiệm về sự tiếp xúc gần gũi trong cái đêm định mệnh ấy. Chúng khiến cô hệt như người mất hồn.
Tiếng chuông di động vang lên kéo hồn cô trở lại, anh chàng đồng nghiệp ưa ba hoa chích chòe bữa nọ thông báo rằng có một số trục trặc về dự án khu biệt thự tại vùng ngoại ô của Paris trước thời điểm khai trương, cần phải cử một kiến trúc sư cùng chủ thầu đến đó để khảo sát hiện trạng.
"Em quen biết với anh ta nên cử em đi là tốt nhất, chứ cả ngày phải đối mặt với 'tên mặt sắt' đó, anh chịu!"
"Anh ta là ai?"
"Vũ Uy chứ ai."
"Không được, mối quan hệ giữa em và anh ta không tốt như anh nghĩ đâu..."
"Đằng nào thì em chẳng làm phù dâu cho vợ người ta, nên củng cố mối quan hệ đi là vừa."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả. Các sếp quyết định rồi, một tiếng nữa người ta hẹn em ở La Ciel để bàn về chuyến đi đấy. Mau sửa soạn đi!"
Sau đó bên tai cô là loạt tiếng "tít..." ngân dài chói tai, đầu dây bên kia đã ngắt. Cô cắn môi lo lắng, tại sao đẩy cô vào tình thế khóc dở mếu dở thế này!
*
La Ciel là một quán cà phê khá có tiếng tăm, cũng là thiết kế mà Tuệ Anh ưng ý nhất. Ông chủ nơi này là người miền nam nước Pháp nên quán mang đậm phong cách vùng Provence. Những ai đặt chân đến đây đều được tận hưởng một không khí thơ mộng, lãng mạn khó quên. Quán nổi bật giữa phố với những mảng tường bằng đá nguyên sơ sáng màu, sàn ốp đá tối màu, cộng thêm màu nâu trầm của gỗ và điểm một vài màu tím nhớ nhung của hoa oải hương.
Vũ Uy ngồi tại một chỗ góc khuất ngoài ban công, đưa mắt ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh. Bầu không gian này, hương vị nhàn nhạt dễ chịu này, cả sắc tím mộng mơ thâm nhập vào lòng anh một cách lặng lẽ, gợi lên biết bao cảm xúc chẳng thể diễn tả thành lời. Chúng làm anh nhớ tới mảnh đất thanh bình ấy, với những cánh đồng oải hương khoe sắc tím dưới ánh nắng như rót mật. Gió lộng khoảng trời xanh trong, làm tung bay tà váy lẫn trong biển màu oải hương của một người phụ nữ, nụ cười trên khoé môi đẹp hơn hết thảy.
Đang ngẩn ngơ hồi tưởng, trong tầm mắt anh xuất hiện một bóng dáng thanh mảnh tiến lại gần. Màu váy tím nhạt kết hợp với áo voan trắng duyên dáng cổ điển, dịu dàng mà quý phái, thật hài hoà với không gian nơi đây. Tâm trí anh chôn ở đó cho đến khi hình ảnh khoan thai của cô gái dừng ngay trước mặt. Anh lập tức đứng dậy kéo ghế cho cô. Tuệ Anh hơi bất ngờ, gượng gạo đón nhận hành động lịch thiệp từ anh. Đó chỉ là phép xã giao thôi mà... Cô ngồi xuống, thả ánh nhìn tự do.
Mãi không thấy anh mở lời, cô ngập ngừng nhìn lên, lập tức bị hút vào màu mắt êm dịu từ phía người đối diện. Lần cuối anh trực tiếp nhìn cô như vậy là lúc nào, cô cũng chẳng còn nhớ nữa... Cho đến khi người phục vụ mang hai tách cà phê tới, cô mới giật mình né tránh. Vũ Uy hắng giọng một cái, lấy lại vẻ lãnh đạm.
BẠN ĐANG ĐỌC
Người tri kỷ (My Soulmate) Rewrite
RomanceMình quyết định bắt tay viết lại You are my Soulmate dưới cái tên tiếng Việt: Người tri kỷ. Mình đã rút ngắn lại nội dung nên sẽ có nhiều tình tiết thay đổi, hướng theo một câu chuyện tình cảm đơn thuần, nhẹ nhàng và gần gũi thực tế hơn một chút so...