Mười mấy hai mươi cái xuân xanh rồi mà chưa bao giờ có bồ thì đừng quá lo lắng, biết đâu lúc ấy tình yêu của bạn còn chưa ra đời thì sao?
...
"Jimin ơi, có nhà không cháu?"
Yu Jimin đang dọn dẹp phòng khách bị lũ bạn tối qua quậy banh lên nhanh chóng chạy ra mở cửa nhà, cô Kim hàng xóm lại qua chơi, mang theo một rổ quýt. Jimin thích cô Kim lắm, vì cổ ngày nào cũng mang đồ ăn sang cho cả.
"Hôm nay nhà cô có nấu gà hầm sâm, ngon lắm, cháu qua ăn chung luôn nhé? À, Minjeongie nó lại không chịu ăn..."
"Dạ, cô chờ cháu xí, cháu qua ngay."
Yu Jimin cười cười, lẹ làng vào nhà thay dép bông bằng đôi dép bọt đi ngoài vườn, khóa cửa kĩ càng, kéo cổng, theo cô Kim hàng xóm qua nhà cổ ăn ké và dỗ trẻ nhỏ.
Em bé của Yu Jimin.
Tên khai sinh là Kim Minjeong.
Qua miệng người nhà và hàng xóm thành Minjeongie.
Qua miệng Jimin thành Mindoongie.
Qua miệng Mindoongie thành Minchon.
3 tuổi rưỡi.
Dự kiến tương lai cao mét bảy.
Nhà mặt phố, bố làm to.
Con út.
Thích ăn tất cả các thể loại đồ ăn được - cô - Yu - đút - cho.
"Mindoongie?"
Yu Jimin nhướng mày nhìn con bé đang chống cằm ghét bỏ mấy cuộn cơm nắm khủng long và bát canh rau củ, bên khoé môi vẫn còn dính hạt cơm nhỏ. Và Jimin thấy rồi nhé, Mindoongie đang tòm tem gói kẹo thạch dưới bàn.
"Cô Chu~ Chu Chimin~"
Minjeong vừa nghe thấy tiếng Jimin, mặt mũi sáng rỡ lên, hai tay ngắn múp máp nhanh chóng xoè ra đòi được bế.
"Không nhé, Mindoongie ăn không hết thì Jimin không bế đâu."
Minjeong mếu, nước mắt lưng tròng, tay nhỏ vẫn giơ lên không trung, không có vẻ gì là sợ sệt lời đe dọa của người kia. Giống đang làm nũng thì đúng hơn.
"Bế..."
"Không."
Một giọt, hai giọt nước mắt chảy xuống. Minjeong hít hít chiếc mũi đã đỏ, nhìn cô Jimin vẫn đứng chống nạnh không bước tới gần mình, đành gạt nước mắt, vụng về cầm cục cơm nắm lên cắn một miếng, lấy nĩa đâm miếng cà rốt, khó khăn đưa vào miệng.
Cả quá trình đều lấm lét nhìn Jimin.
Nước mắt vẫn cứ chảy, một tay lau má đã ướt đẫm, một tay vẫn cầm khư khư miếng cơm.
Yu Jimin nhìn em bé đang ủy khuất, vừa buồn cười lại vừa xót em. Nhưng Minjeong ỷ người lớn luôn chiều theo nên nhiều lúc biếng ăn biếng uống, chỉ toàn đi lục tủ lấy kẹo ăn, nên phải làm cho tới nơi tới chốn.
Mẹ của em thấy con còn nhỏ nên xót, nhiều khi không nỡ rầy, đành phải nhờ người ngoài là Jimin tới la giúp. Ai ngờ Jimin còn xót bé hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cô Yu và cháu Kim [FULL]
Fiksi PenggemarYu Jimin mười mấy năm cuộc đời chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một cục nợ bám theo cả ngày. "Cô Yu bế!" "Bế!" "Cô Yu hôn!" "Hôn!" "Cô Yu cưới!" "Cưới!"