9. Lo lắng (2)

2K 61 8
                                    

Nhã Khanh đẩy chị ra, em nằm sấp xuống, không chút chần chừ. Có lẽ những lần bị đòn trước đã làm em nhận thức được việc Khánh Quỳnh phạt lại làm em đỡ thấy tội lỗi hơn, cũng do em sai, em chịu phạt. Dần dần em cũng đã chấp nhận hình phạt ấy là một phần trong cuộc sống của mình!

  Khánh Quỳnh thấy em vậy, chợt cô lại mỉm cười, lúc nào cũng cười khó hiểu thế này. Chắc thấy em tự nhận lỗi nên vui trong lòng. Chị kéo ngăn tủ, là cây roi mây quen thuộc ấy, cây roi năm nào chị dùng để dạy nó học.

- Nhã Khanh, chị đánh không được cho tay xuống nghe chưa? Khi nào đau quá thì la lên, chị dừng một lát. - cây roi nhịp lên mông đứa nhỏ, như có luồn điện chạy dọc sống lưng, lạnh buốt.

- Dạ... - nó tỏ ra không run sợ nhưng cơ thể mà, đâu dễ gì điều khiển được những phản ứng tự nhiên ấy.

- Tội đầu tiên, chị dặn mà không nghe, cứ thích cãi. 10 roi. Kéo quần xuống đi.

Chị chọt chọt cây roi lên mông nó, con bé không dám cãi, lần này ngoan ngoãn kéo quần xuống tới gối rồi nằm úp mặt vào hai tay. Em chuẩn bị tâm lý hôm nay no đòn rồi nhưng sợ vẫn hoàn sợ.

Chát... um... chát... chát... Aa... chát... chát...

Chát... um... chát...hic... chát... chát... chát... Áaa... hic

- Sao hôm nay em lì đòn vậy hả? Còn không la lớn nữa. - Khánh Quỳnh cứ đánh, trong đầu vẫn nghĩ về đứa nhỏ, hôm nay đánh 10 roi rồi, em vẫn nằm im không nhúc nhích. Em có khóc, có la nhưng rất khẽ, không như mọi lần.

- Tiếp theo, chủ quan, tới cái điện thoại để liên lạc, trưa chị nhắc em rồi còn không lo mà sạc. Lần nào cũng vậy, cái gì cũng chủ quan để đến khi có chuyện mới cuốn cuồng lên. 20 roi nghe chưa. Chị phạt là bỏ nghe chưa Khanh?

- Dạ... hức... - trong giọng nói ấy kèm theo tiếng nấc nhưng em đưa tay bịt miệng mình lại

Tỏ ra mạnh mẽ với ai cơ chứ? Khánh Quỳnh từng học võ tới đai đen, tập gym đều đặn, không muốn đánh mạnh thôi, em còn thế nữa xem chị có đánh gãy cây roi này không? Thà em la lên em đau, chị sẽ tha cho em mà.

- Chị không cấm em la, bỏ tay ra, không cắn tay, Nhã Khanh. - cây roi lại chuyển vị trí, nhịp nhịp lên cánh tay nhỏ. Con bé khoanh tay, úp mặt vào.

Chát... um... chát... chát... Hic... chát... chát...hic...

Chị không cho nó cắn tay, nó liền cắn vào gối. Nước mắt, nước mũi rơi lả chã ướt cả gối nằm. Tiếng khóc vì thế cũng lớn hơn theo từng roi một. Khánh Quỳnh mạnh tay hơn, xem em lì được bao lâu. Mông nó phơi ra, lằn nào lằn nấy sưng to thật đáng sợ. Em nấc lên rồi, máu dồn lên đỏ cả mặt

Chát... um... chát...A chát... Aa... chát...A chát...Aa

- Aaa... ĐAU.. em... đau...

Cuối cùng cũng không chịu nỗi, mỗi roi đánh xuống làm em nhấc cả mông lên, đầu lắc ngoày ngoạy, chân đập xuống giường. Cái nhói của roi mây nó dai dẳng hơn bất cứ thứ gì. Mỗi lần roi chạm mông đều gây nên cái đau kéo dài, huống chi là hàng chục roi nãy giờ cứ giáng xuống cái mông nhỏ ấy.

CHỊ SẼ MÃI YÊU EMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ