Chương 100:

1.6K 72 7
                                    

Không phân rõ hiện thực hay là trong mơ, Hoắc Duẫn Anh hoảng hốt nhìn mặt Hoắc Sở Lan ở trên nàng, chậm rãi mở to mắt, chỉ có thể nghe cô ta nói chuyện, lại không cách nào trả lời. Hoắc Duẫn Anh quên mình bị Hoắc Sở Lan nhốt bao lâu, ban đầu mình có thể tùy ý hoạt động, cho đến một ngày nào đó, nàng thừa dịp Hoắc Sở Lan ngủ liền muốn chạy trốn nhưng bị phát hiện, liền bị Hoắc Sở Lan tiêm một ít thuốc.

Loại thuốc chích vào sẽ khiến toàn thân bất lực, thậm chí mỗi ngày đều ngủ, Hoắc Duẫn Anh không biết mình lúc nào tỉnh lúc nào ngủ, ngẫu nhiên có thể cảm thấy bên dưới có dị vật, nàng lại không biết là ảo giác hay là thật.

"Duẫn Anh, con tỉnh rồi hả ? Hôm nay cô dẫn con ra ngoài chơi một chút có được không ?" Hoắc Sở Lan nhìn thấy đôi mắt Hoắc Duẫn Anh không còn thần thái ngày xưa, có chút đau lòng nói. Cô bỗng nhiên có chút hối hận nghe lời đề nghị của Ninh Tử Man, cho Hoắc Duẫn Anh dùng loại thuốc này. Thế nhưng cô rất sợ Duẫn Anh sẽ trốn khỏi mình, cô mang nàng đến đây đã là được ăn cả ngã về không, nếu như lại để Hoắc Duẫn Anh trốn đi, Hoắc Sở Lan thậm chí cảm thấy mình sẽ điên mất.

Chỉ là, giờ thấy dạng này của Hoắc Duẫn Anh, cô lại đau lòng.

"Hoắc Sở Lan...thả con đi" Hoắc Duẫn Anh cảm thấy hiệu lực của thuốc tựa hồ giảm đi một chút, nàng dùng chút sức đẩy Hoắc Sở Lan, nhưng đối phương bất vi sở động. Chỉ là ép trên người mình, an tĩnh nhìn xem chính mình.

"Duẫn Anh, cô không tin con giờ đối với cô không có chút tình cảm nào, con rõ ràng cũng thích cô. Không phải loại thích kiểu người thân, mà là giữa người yêu, con dám nói thật không có đi ?"

Hoắc Sở Lan nắm cái cằm của Hoắc Duẫn Anh, để nàng nhìn mình, nhìn thẳng vào khuôn mặt tương tự mình của Hoắc Sở Lan, Hoắc Duẫn Anh chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng trong đầu hoàn toàn đều là những hồi ức không muốn nhớ.

Hoắc Duẫn Anh cũng không phải là loại muội tao, nàng hiểu rất nhiều chuyện, thậm chí từ khi còn rất nhỏ đã cảm giác được mình yêu con gái. Khi đó Hoắc Duẫn Anh cùng Hoắc Sở Lan ở cùng nhau, ở trong căn nhà không còn cha mẹ càng thêm vắng vẻ đến dọa người. Nàng từ nhỏ liền rất thân với Hoắc Sở Lan, loại thân mật vượt cả sự ỷ lại với trưởng bối, tóm lại, Hoắc Duẫn Anh cũng không biết chuyện gì xảy ra, nàng chỉ biết cô cô rất xinh đẹp, đối với mình rất tốt, nếu như lớn lên có thể cưới cô, một mực ở với cô liền tốt.

Chỉ là Hoắc Duẫn Anh không nghĩ tới, sau này, nàng đối với Hoắc Sở Lan có tình cảm biến chất. Hoắc Duẫn Anh ở cấp hai đã biết mình thích con gái, thế nhưng mà....nàng lại cảm thấy so với mấy bạn gái xinh đẹp , nàng càng thích Hoắc Sở Lan hơn. Nàng mỗi đêm nằm ác mộng, Hoắc Sở Lan ôm nàng trở thành sự an ủi duy nhất của nàng.

Nàng hưng phấn uốn trong ngực Hoắc Sở Lan, rõ ràng không ngủ được, nàng biết Hoắc Sở Lan vào ban đêm đối với mình làm cái gì. Cô sờ lấy thân thể của mình, dù ở cấp 2 còn không thể nào phát dục, Hoắc Duẫn Anh vẫn cảm thấy dễ chịu không hiểu được. Nhất là bị sờ vào chỗ giữa hai chân kia, Hoắc Duẫn Anh mỗi lần đều nhẫn nại lấy, dùng tất cả khả năng vờ ngủ, mới không tới mức kêu thành tiếng.

[Hoàn][Bách Hợp][18+)[Nhất Thụ  Đa Công] Vô Pháp Khắc Chế - Hiểu BạoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ