Sau trận mây mưa đó anh và cậu chia tay nhau trở về nhà riêng của mình....Từ gia.
"Con về rồi đó sao?" Từ Đại Hành đang ngồi trên ghế đọc báo.
Anh mỉm cười vui vẻ ngồi xuống và kêu người làm lấy cho anh một ly rượu vang đến đây.
"Thành công tốt đẹp" anh hướng ba anh mà nói.
Từ Đại Hành bỏ tờ báo xuống cười mỉm tại sao ông ta lại cười như vậy vì ông ta phát hiện cổ Tiêu Chiến có một dấu vết đỏ chót.
"Con và cậu ta chắc hẳn có một ngày tuyệt vời"
Nhắc đến chuyện này dù Tiêu Chiến có là chủ động quyến rũ cậu như nhớ lại cảnh tượng diễn ra lúc ân ái cùng cậu thì anh vẫn là ngượng đỏ cả mặt.
"Ba à đừng trêu con nữa"
"Xem con kìa....mà con thành công lấy được trái tim của nó là được rồi nhưng con đừng quên con là anh trai của Trịnh Lệ Hoa và là anh rể của thằng nhóc đó" ông tiếp tục cầm lấy tờ báo đôi mắt nhìn vào tờ báo và nói.
Người làm vừa mang rượu ra cho anh và rót vào ly anh, anh cầm ly rượu trên tay lắc lắc mà nhếch mép.
"Anh trai? Con vốn dĩ có ruột thịt với cô ta sao? Căng bản cô ta là kẻ cướp...căn bản hiện tại Vương Nhất Bác không thể thoát khỏi con" anh đưa ly rượu đến miệng khẽ uống hết.
Từ Đại Hành rất hiểu tính của Tiêu Chiến, nuôi nấng anh từ nhỏ ông còn lạ gì tính khí anh, anh là một con người nhân hậu nhưng khi đã bị phản bội thì sự thống lĩnh mặt trái kiêu hãnh và quyết tâm trả lại những gì người ta gây ra cho anh sẽ ngự trị nơi con người anh, đứa con này của ông, ông rất yêu chiều từ khi ông biết chuyện Trịnh gia và Vương gia kết thông gia, Vương Nhất Bác ruồng bỏ Tiêu Chiến để đi lấy vợ thì ông đã tức giận, ông không cản Tiêu Chiến làm bậy hay gì cả dù ông biết mối quan hệ hiện tại của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là anh vợ và em rễ.
"Ta chỉ mong con hạnh phúc thôi con trai à"
Anh hướng Từ Đại Hành mỉm cười thì điện thoại vội sáng lên một dòng tin nhắn.....
Cún con : Anh về nhà rồi, thật nhớ em! Muốn ôm em.
Anh nhìn dòng tin nhắn giờ đây anh như kẻ ngốc mà cười khi có tin nhắn người yêu xuất hiện vậy anh vô thức bấm trả lời lại điều này ập vào mắt của Từ Đại Hành lâu rồi ông mới thấy được cảm giác trẻ thơ từ đứa con cưng này của ông.
Tiêu Chiến xuống tay bấm lại một dòng....
"Thật nhớ anh"
Rồi anh bỏ điện thoại xuống và lấy áo khoác để về nhà riêng của mình.
"Ba à con về đây..."
Ông nhìn anh cười hạnh phúc.
"Đi đi, đừng hại chết cậu ta là được"
Anh nhăn mặt khễnh mũi.
"Ba này....thôi con đi đây"
"Được con đi"
Anh cùng trợ lý bước ra xe từ nhà bước ra anh không bao giờ dời mắt khỏi chiếc điện thoại của mình, nội dung tin nhắn bên kia toàn là lời yêu thương vô hạn, anh nhếch mép cười tà mị, thì ra bản thân Vương Nhất Bác si mê anh đến độ vậy, phần thắng tình trường này có vẻ Trịnh Lệ Hoa là kẻ thất bại thảm hại,nhan sắc và độ sắc sảo cô ta có thể qua anh hay không?
BẠN ĐANG ĐỌC
TỔNG HỢP VƯƠNG TIÊU DƯỚI 20 CHAP
FanficTổng hợp những truyện dưới 20 chap của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến