Đã một tuần rồi, kể từ ngày Thúy Ngân bị rơi xuống dốc đồi với thân thể hoàn toàn đẫm máu. Rất may mắn là ngay lúc đó cô đã gặp được một cô gái với y thuật ko thể nói là bình thường, so với Quỷ Y năm đó cũng có phần tương tự. Thúy Ngân ở trong một căn nhà dưới đồi núi cách chỗ bị thương cũng không xa. Địa phương này thật sự rất vắng vẻ, một cô gái như vậy sao lại có thể ở nơi này mà lưu lại.
" Nước... nước"- Cơ thể con người hôn mê quá lâu, nhất định sẽ sinh ra nhu cầu tất yếu.
" Nè uống đi, mau khoẻ lại dùm một chút, người ta thật sự rất bận đó"- cô gái đó đang cặm cụi bào chế một vài loại thảo dược, bị tiếng kêu của Thúy Ngân làm cho gián đoạn.
" Lan Ngọc...Lan Ngọc..."
Cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy một hình ảnh có phần vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm .Không hiểu sao đôi tay từng tàn nhẫn hành hạ người đó, bây giờ lại hết sức nâng niu đem ôm ấp vào lòng. Có phải chăng khi con người đi qua giai đoạn sinh tử, cái gì cũng có thể không muốn tự gạt mình.
" Ê mớ hả, tôi không phải cô ấy "- cô ta hai mắt tròn xoe nhìn lấy Thúy Ngân, không nể tình tát thẳng vào mặt cô.
Con người khi mới tỉnh dậy, sau khi hôn mê quá lâu nhất định sẽ sinh ra một ảo giác. Nhưng cái mà Thúy Ngân nhìn thấy rõ ràng là vô cùng chân thực, trước mặt cô rõ ràng là nét mặt của Lan Ngọc, nhưng lại đích thị không phải nàng.
" Cô là ai ?"- Thúy Ngân cố dụi đôi mắt mình một lần nữa, cố gắng xác minh thân phận của cái người đang đứng trước mặt mình.
" Là người cứu cô " - vừa rồi hôn mê luôn gọi tên Lan Ngọc, tỉnh lại càng thêm phiền phức.
Cô ấy vừa xoay đi, Thúy Ngân lại càng nhìn chăm chú. Cái gì thế này , dáng người cao gầy mái tóc thậm chí cũng cực kỳ giống Lan Ngọc. Trên gương mặt cô ta từ đôi môi cho đến cái mũi thậm chí là giọng nói nhất nhất đều giống nàng. Có thể nói không giống nhất chính là đôi mắt kia. Mắt của Lan Ngọc không bao giờ ngông cuồng như vậy, trên đời này người giống người là có thật hay sao ?
----------------
" Ê , làm gì để bị ra nông nổi này?"- cô ta dùng ngón trỏ đẩy đẩy cặp mắt kính trên mặt mình ,giọng nói không phân biệt vai vế hay tuổi tác , dường như muốn đem người ta đặt ngang hàng mà nói chuyện." Đúng là con người dù gì cũng chỉ giống nhau ở vẻ bề ngoài"
Giọng nói giống đến mức nếu không nhìn thấy họ có lẽ cho rằng đều là cùng một người , nhưng kiểu cách nói chuyện đúng là người ta một trời còn ngươi một vực.
Mặc dù cô ấy có phần chán ghét khi cứ bị so sánh, nhưng tự dưng nghe được có người giống mình cũng có chút thắc mắc đi. Nên cũng muốn từ miệng của Thúy Ngân tìm hiểu, biết đâu còn có chị em từ đâu rơi xuống.
" Bộ giống lắm hả ?"
" Có khoảng 90 % nhưng dù gì bản sao cũng không thể nào bằng bản gốc, nhìn thế nào cũng không thoải mái lắm"
Thúy Ngân bây giờ thật giống như dạng người ăn cháo đá bát đi, người ta dù có thô lỗ cỡ nào cũng cứu cô thoát chết , lại còn chữa trị cho cô như thể chưa từng bị thương tích . Một lời lịch sự cũng không thể nói, chẳng qua cảm thấy nếu so với Lan Ngọc đúng là bằng không được.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Ngân Ngọc] Trò Chơi Dục Vọng
Fanfictionauthor: Phiên Nhi Liêu - Chị đã từng hỏi em tại sao lại thích một loài hoa cỏ dại? -Em cũng đã từng nói với chị bởi vì nó chính là Cúc Họa Mi.